Chương 49: (Vô Đề)

Diệp Liễm không có ý định trở về, anh lúc này không thể rời xa Mạnh Niên, cách ra một giây cũng là sự dày vò.

Anh đã sớm dự đoán được hành vi của Tôn Phó Gia.

Giọng Diệp Liễm bình tĩnh: "Luật sư đã tìm ông ta rồi?"

Vương Dụ cười hì hì: "Đương nhiên rồi, nếu không thì sao ông ta lại sốt sắng đến mức chặn ngài chứ?"

"Trợ lý Vương?!!!"

Từ đằng xa, truyền đến tiếng kêu ngạc nhiên của Tôn Phó Gia.

Diệp Liễm lắng nghe điện thoại, nghe thấy giọng nói phiền phức của một người đàn ông th* d*c, từ xa đến gần, dần dần trở nên rõ ràng.

"Trợ lý Vương! Anh đang nói chuyện với Diệp tổng phải không? Diệp tổng! Diệp tổng, tôi là Tiểu Tôn đây…"

"Diệp tiên sinh! Xin lỗi Diệp tiên sinh, tôi thật sự có mắt như mù, xin ngài tha thứ cho tôi!"

"Xin ngài tha cho tôi đi Diệp tiên sinh!!"

"Diệp tiên sinh, ngài không thể gài bẫy tôi như vậy!"

Vương Dụ một tay đẩy Tôn Phó Gia ra, cười ôn hòa, vô tội nói: "Tổng giám đốc Tôn nói gì vậy, tiên sinh của chúng tôi không hề ép buộc ngài ký hợp đồng, giấy trắng mực đen, trước khi đặt bút ngài đã xem kỹ rồi, đúng không? Không ai ép buộc ngài cả."

Tôn Phó Gia hận mình đã lơ là nhất thời mà sập bẫy: "Tôi…"

Lúc đó trợ lý còn nhắc nhở ông ta, hợp đồng trông có vấn đề, nhưng ông ta bị lợi ích khổng lồ làm choáng váng đầu óc, thả lỏng cảnh giác.

Vương Dụ cười nói: "Khi ký hợp đồng, tôi đã tái xác nhận với ngài nhiều lần, là ngài cố tình tham lam, tự mình dấn thân vào, sao có thể quay lại trách chúng tôi được."

"Ngài còn khiến tập đoàn của chúng tôi phải chịu không ít tổn thất, món nợ này vẫn chưa tính với ngài đâu, vậy mà ngài đã chạy đến xin tiên sinh của chúng tôi giơ cao đánh khẽ? Yêu cầu này e là hơi quá đáng."

Vương Dụ lại thở dài trong lòng, tiên sinh của họ thật sự thiếu đạo đức, cũng thật sự tàn nhẫn, để Tôn Phó Gia khuynh gia bại sản và ngồi tù, đã không ngần ngại làm tổn thất chính mình.

Mặc dù theo lời tiên sinh nói, chỉ là một tổn thất nhỏ, rất nhanh có thể kiếm lại được, nhưng đối với một người làm kinh doanh, đây đã là một hành vi mất lý trí vì tình cảm rồi.

May mắn thay kết quả cuối cùng là tốt, Lục tiên sinh ở Bắc Kinh đã hứa sẽ bù đắp tổn thất cho tập đoàn Diệp thị, cũng hứa sẽ không can thiệp vào chuyện của Tôn Phó Gia.

Vương Dụ gọi bảo vệ đến đuổi Tôn Phó Gia đi, bãi đỗ xe lại trở về yên tĩnh, anh một mình đi vào thang máy, lúc này mới lại áp điện thoại vẫn chưa tắt vào tai.

Vương Dụ ngước nhìn số tầng trên màn hình hiển thị dần cao lên: "Boss, đã giải quyết xong rồi."

Giọng người đàn ông ở đầu dây bên kia không chút dao động: "Ừm, vất vả rồi."

Vương Dụ cười: "Hề hề, không có gì, khi nào ngài quay lại làm việc?"

Diệp Liễm quay đầu nhìn cánh cửa phòng sách đang hé mở, khóe môi cong lên, giọng nói mang theo ý cười: "Tôi ở nhà với vợ thêm ít lâu nữa."

Vương Dụ: "…"

Đơ người.

Sau khi bàn bạc xong chuyện công việc, Vương Dụ ấp úng, có chút ngại ngùng khi mở lời.

Diệp Liễm nhớ ra bây giờ là tháng bảy, hơi nhíu mày: "Lại muốn xin nghỉ cho Trình Phán?"

Vương Dụ ngượng ngùng: "Vâng."

Mỗi năm vào tháng bảy, Trình Phán đều bị giục về nhà mừng sinh nhật người lớn tuổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!