Giờ nghỉ trưa, Mạnh Niên nhốt mình trong phòng ngủ.
Diệp Liễm ở trong phòng sách, dựa vào ghế, lơ đãng nhìn tài liệu trên tay.
"Em chỉ có một mình anh là người mẫu."
Câu nói này lặp đi lặp lại trong tai, mãi không tan.
Một lúc sau, tài liệu trên máy tính bảng vẫn dừng lại ở trang đó.
Diệp Liễm ném bút cảm ứng, chống tay lên bàn, đưa tay che mắt, rung vai cười lớn.
Nói một cách nghiêm túc, Mạnh Niên quả thật chỉ có một mình Diệp Liễm làm người mẫu.
Hồi nhỏ tuy cũng học vẽ, nhưng lúc đó còn quá nhỏ, Sơ Nguyệt sẽ không cho cô vào phòng vẽ của học sinh.
Hiểu biết của Mạnh Niên về cơ thể người, hoàn toàn dựa vào những nghiên cứu từ sách vở. Về kinh nghiệm thực tế, đến nay cô vẫn chưa thử bao giờ.
Dù sao vì chuyện hồi nhỏ mà cô vẫn luôn giữ khoảng cách với đàn ông, đừng nói là vẽ đàn ông khỏa thân, chỉ cần nhìn nhiều một chút, cô cũng cảm thấy ghê tởm.
Vậy nên trên thực tế, Diệp Liễm quả thật là người đàn ông đầu tiên c** q**n áo trước mặt cô, lại còn bị cô vẽ lên giấy…
"Khụ."
Một tiếng ho đột ngột cắt ngang suy nghĩ của Mạnh Niên, cô giật mình, tay buông lỏng, cây bút rơi xuống thảm.
"Nghe thấy tiếng mở cửa mà vẫn không giật mình, đang nghĩ gì vậy?"
Người đàn ông sải bước tới gần, cúi xuống ôm cô từ phía sau.
Không có cô ở bên, anh làm gì cũng không thể chuyên tâm, dứt khoát làm theo ý mình, quay lại tìm cô.
Vòng ôm quen thuộc, hơi thở quen thuộc, ký ức và phản ứng của cơ thể luôn thành thật hơn lời nói của con người.
Mạnh Niên trong vòng tay anh vô thức run lên, miệng lại nói: "Em không muốn gặp anh, mau đi làm việc đi."
Diệp Liễm làm ngơ, một tay nắm lấy giấy vẽ và bút, một tay đỡ lấy eo cô, bế bổng cô lên.
"Làm việc và nghỉ ngơi xen kẽ."
Đối với tư thế ôm trẻ con mà người đàn ông này rất thích, Mạnh Niên đã quen, cô đặt tay lên vai anh, vội vàng vỗ hai cái: "Không được!"
Cô tưởng anh lại muốn bế cô lên giường, nhưng rất nhanh cô phát hiện, Diệp Liễm ôm cô đi ra khỏi cửa phòng ngủ.
Diệp Liễm bước đi vững chãi, bế cô đến phòng sách bên cạnh.
Nơi đây là chỗ ở trước đây của Diệp Liễm, đồ đạc đều đầy đủ.
Mấy ngày trước anh đã cho chú Vương đặt thêm một cái bàn làm việc, giờ đang đặt cạnh bàn của anh.
Hai cái bàn, đối diện nhau.
Để anh vừa ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cô.
Anh đặt cô ở ngay trước mắt mình, kìm chế mà hôn lên trán cô, rồi nhanh chóng lùi lại.
"Em vẽ ở đây đi." Anh nói.
Vẻ mặt nhẫn nhịn và lịch thiệp này của anh, dường như lại trở về trước ngày hôm qua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!