Chương 32: (Vô Đề)

Khi Mạnh Niên tỉnh dậy, đã là buổi chiều hôm sau.

Rèm cửa dày che chắn ánh nắng gay gắt của buổi trưa, trong phòng không có chút ánh sáng nào.

Bên cạnh giường trống không, Diệp Liễm đã không còn trong phòng.

Lâu lắm rồi cô mới có một giấc ngủ ngon như vậy, nhất thời cảm thấy lười biếng, không muốn xuống giường.

Cô cứ thế chiều chuộng bản thân, nằm lì trên giường.

Mắt không nhìn thấy, không thể chơi điện thoại như người bình thường được, cô cảm thấy chán nản, bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Nghĩ đi nghĩ lại, suy nghĩ của cô lại vô thức quay về đêm mười mấy tiếng trước.

Hơi th* d*c của anh, những lời nói quyến rũ, và cả…

Anh gọi cô là "bảo bối" 

Cô đẩy anh, anh còn nói vì bà ngoại gọi cô là "Niên Bảo", Thẩm Xán Xán gọi cô là "Bao Bao", anh cũng muốn cách xưng hô của mình với cô là độc nhất vô nhị, nên lúc cao hứng đã gọi như vậy.

Anh hỏi cô có thích không, cô ấp úng không nói nên lời, thế là anh lại cười và nói, nếu không thích thì đổi cái khác.

Diệp Liễm cắn tai cô, buông ra một cách xưng hô khác còn khó chấp nhận hơn, cô chỉ đành nói "bảo bối" là tốt rồi, cứ gọi như vậy đi.

Sau đó không hiểu sao, mọi chuyện lại bắt đầu mất kiểm soát, tiến vào những lĩnh vực không biết, chưa từng khám phá…

Càng nghĩ càng xấu hổ, khi nhớ lại nụ hôn cuối cùng quyến luyến, sâu sắc và quấn quýt, cô dứt khoát vén chăn lên rời khỏi giường.

Ánh nắng rất đẹp, Mạnh Niên lấy lại tinh thần, xuống lầu ăn cơm.

Cùng lúc đó, tại tầng hai của Trung tâm Triển lãm Quốc tế Nam Thành, một buổi đấu giá đang chuẩn bị trước giờ khai mạc.

Buổi đấu giá này sẽ kéo dài ba ngày, chiều nay là phiên đầu tiên.

Các vật phẩm đấu giá hôm nay nhìn chung khá đắt đỏ, những người đến đây đều là những nhà sưu tầm sành sỏi và không thiếu tiền.

Trong phòng chờ dành cho khách VIP, đèn chùm pha lê lấp lánh rực rỡ.

Trên chiếc ghế sofa da đơn, một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục chỉnh tề đang lật xem cuốn sách quảng cáo trong tay.

Hôm nay anh khác hẳn mọi ngày, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, thắt cà vạt màu đỏ sẫm.

Phong cách ăn mặc hoàn toàn khác với thường ngày. Vương Dụ, người đang chống nạnh đứng bên cửa sổ gọi điện thoại bằng tiếng Anh, vừa nói chuyện điện thoại vừa không nhịn được nhìn thêm ông chủ của mình vài lần.

Sơ mi trắng trông trẻ trung, sơ mi đen lại toát lên vẻ trưởng thành, điềm đạm.

Diệp Liễm xưa nay luôn ăn mặc già dặn, nếu không nhờ khuôn mặt điển trai và vóc dáng đẹp như người mẫu để nâng tầm khí chất, thì quẳng anh vào đám các vị giám đốc trung niên bốn, năm mươi tuổi thì chẳng thể phân biệt được.

Hôm nay không biết có chuyện gì, ông chủ thay đổi phong cách, đột ngột đổi mới.

Vương Dụ lại nhìn lên tóc của người đàn ông, tặc lưỡi kinh ngạc.

Tóc rõ ràng cũng được chải chuốt cẩn thận, mặc dù bình thường Diệp Liễm với tư cách là người lãnh đạo cũng rất chú trọng hình ảnh cá nhân, nhưng chưa bao giờ được như hôm nay…

Vương Dụ vội vàng cúp điện thoại, đi đến bên cạnh Trình Phán đang trao đổi với nhân viên, đợi cô nói xong, anh ta dùng khuỷu tay huých cô một cái.

Vương Dụ hạ giọng, bí ẩn nói: "Em có thấy không…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!