Chương 28: (Vô Đề)

Diệp Liễm xách gối đứng ngoài cửa, bóng dáng hòa vào màn đêm.

Tai Mạnh Niên càng đỏ và nóng hơn.

Nửa đêm, một người đàn ông gõ cửa phòng cô, nói muốn, muốn…

Mạnh Niên vùi đầu xuống thật thấp, bực bội nhắm mắt lại.

Đúng là đã quên mất chuyện gì đó!

Trong hợp đồng tiền hôn nhân hình như quên đề cập chuyện này!

Họ không phải là kiểu yêu rồi cưới theo quy trình bình thường, trước đây cô cũng không có kinh nghiệm, nên đương nhiên đã bỏ qua vấn đề quan trọng này, cô hiểu biết không nhiều, có thể thông cảm được, nhưng Diệp Liễm thì sao chứ, Mạnh Niên không tin một người chu đáo như anh ấy lại không nghĩ tới.

Bây giờ anh đang đứng trước mặt cô, câu trả lời đã quá rõ ràng.

Diệp Liễm từ đầu đã không định ngủ riêng phòng với cô.

"Không tiện sao?"

Người đàn ông không chịu nổi sự im lặng, lại thúc giục.

Mạnh Niên mặt đỏ bừng, lắp bắp, "Em, nếu em nói không tiện thì sao?"

"Em thật sự ngại sao?"

Diệp Liễm giọng điệu bình tĩnh, lặp đi lặp lại xác nhận.

Đôi khi việc lặp đi lặp lại cùng một câu hỏi đã đủ để phản ánh khuynh hướng của người hỏi.

Mạnh Niên nhắm mắt làm ngơ, "Nếu em ngại thì sao?"

Diệp Liễm chưa từng thấy cô cứng rắn như vậy, cô dường như luôn dịu dàng, thuận hòa và dễ tính, không sai, trước mặt anh lại nhanh chóng học được cách giơ móng vuốt rồi.

Là chuyện tốt.

Vậy thì anh tạm thời nhượng bộ một chút cũng không sao.

Diệp Liễm tin cô không muốn, thế nên đã định quay đi. Anh không muốn gây áp lực cho cô, thoải mái cười, "Nếu ngại, anh sẽ rời đi."

Ngày mai lại hỏi lại lần nữa.

Diệp Liễm quay người, Mạnh Niên đột nhiên hối hận, cô "ây da" một tiếng, đưa tay nắm lấy, lại nắm trúng áo Diệp Liễm.

"Sao anh dễ dàng bỏ cuộc thế." Mạnh Niên lẩm bẩm nhỏ giọng.

Lần nào cũng vậy.

Diệp Liễm bị buộc dừng lại, bật cười, có chút bất lực, "Chứ sao nữa? Anh có thể xông vào sao?"

Câu nói này khiến cả hai người cùng lúc nhớ về chuyện không vui đã xảy ra ở nhà cũ Đông Thành.

Diệp Liễm quay đầu nhìn bàn tay đang níu lấy mình, trêu chọc: "Mạnh tiểu thư đang giữ anh lại à?"

"…Em chỉ cảm thấy, đây là phòng của anh, nếu có người phải đi thì đó phải là em."

"Đây là phòng của chúng ta." Diệp Liễm sửa lại, "Và anhđương nhiên phải nhường em."

Dù sao anh cũng lớn hơn cô rất nhiều, nhường nhịn cô không phải là điều nên làm sao? Không thể bắt nạt một cô gái nhỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!