Lần trước khi Mạnh Niên rời biệt thự Nam Thành, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở về với một thân phận hoàn toàn mới.
Nhớ lại những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay, cứ như thể một giấc mơ vậy.
Chiếc xe từ từ dừng lại trước biệt thự, Diệp Liễm quay đầu nhìn cô gái đang bất động hướng mắt về phía trước.
Nghĩ gì mà nhập tâm đến vậy, ngay cả xe dừng lại cũng không hay biết?
Diệp Liễm cong môi, cười bất lực.
Anh nghiêng người về phía trước, nằm rạp trên vô lăng, ánh mắt vẫn luôn dõi theo cô.
Mắt không nhìn thấy gì cũng không hẳn là tệ, ít nhất bây giờ sẽ không phát hiện ra ánh mắt dò xét của anh.
Chỉ cần anh che giấu tốt giọng điệu của mình, cô sẽ không đề phòng anh.
"A! Ông bà chủ đã về rồi!"
Giọng nói sang sảng của dì Lưu cắt ngang sự ngẩn ngơ của Mạnh Niên.
Mạnh Niên giật mình hoàn hồn, không biết nghĩ đến điều gì, mặt cô bỗng đỏ bừng.
Cô bối rối quay đầu, cố gắng tìm kiếm bóng dáng người đàn ông, "Anh Diệp, anh còn ở đó không?"
"Ừm." Mắt Diệp Liễm tràn ngập ý cười, "Mạnh tiểu thư có gì chỉ giáo?"
"…Đến rồi sao không xuống xe ạ?"
"Đúng vậy, sao không xuống xe vậy, Mạnh tiểu thư?"
Mạnh Niên đỏ mặt không nói gì, cô dỗi quay đầu đi, tiếng bước chân của dì Lưu đã đến gần.
Mạnh Niên giơ tay kéo cửa xe, kéo một cái không mở, cô lại quay đầu, "Anh Diệp!"
Người đàn ông khẽ cười.
Tách.
Khóa xe mở.
Mạnh Niên đẩy cửa xuống xe, dì Lưu nhiệt tình đỡ lấy cô.
"Mệt không? Tôi đã chuẩn bị trà bánh cho hai người rồi, vào nhà nghỉ ngơi một chút đi."
Dì Lưu vui đến mức không khép miệng lại được, đôi mắt nheo lại thành một đường lộ ra ánh sáng hóng hớt rộn ràng.
Là người từng trải, liếc mắt một cái là biết hai người đã tiến triển không nhỏ, nghĩ vậy, khóe miệng bà càng toét rộng hơn.
Trước đây đối với Mạnh Niên chỉ là sự thương yêu của người lớn đối với lớp trẻ, giờ đây lại càng thêm sự tôn trọng và nhiệt tình đối với nữ chủ nhân.
Dì Lưu đưa người vào nhà, Diệp Liễm chậm rãi từ trên xe bước xuống, mở cốp xe, mang số hành lý ít ỏi của cô gái về phòng.
Sau khi mỗi người về phòng tắm rửa, đã là một giờ sau.
Trời dần tối, dì Lưu và chú Vương đang bận rộn chuẩn bị bữa tối trong bếp.
Khi Mạnh Niên đi thang máy xuống lầu, trong phòng khách chỉ có một mình Diệp Liễm.
Cô nghe thấy tiếng người đàn ông gọi điện, nghe anh nói những câu tiếng Pháp cô không hiểu, cô do dự một chút, không quấy rầy, quay người đi về phía sân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!