Chương 24: (Vô Đề)

Cô gái có đôi mắt mờ mịt vì tiếng hét bất ngờ mà giật mình lùi lại, may mắn thay Diệp Liễm đã nắm chặt trước, không để cô trốn thoát.

Diệp Liễm không ngờ rằng trong lần đầu gặp mặt gia đình, mình lại bị trừ điểm vì vấn đề tuổi tác.

Anh không khỏi tự nghi ngờ.

Hai mươi tám tuổi, già lắm rồi sao?

Bàn tay nhỏ nhắn căng thẳng cào vào lòng bàn tay anh, rồi cô hoảng hốt, trèo ra khỏi xe.

Ừm…

Nếu so với cô ấy, hình như quả thật có hơi lớn tuổi.

Diệp Liễm thấy người sắp ngã, vội vàng kéo cánh tay cô để đỡ cô dậy.

Mạnh Niên đặt hai chân lên đất, kiên quyết không để Diệp Liễm nắm tay nữa, cô giãy dụa, Diệp Liễm ngoan ngoãn buông tay.

"Bà ngoại…"

Mạnh Niên luống cuống đứng tại chỗ, vẻ mặt bối rối.

Hàn Bình Sương đẩy cặp kính lão trên sống mũi, vén chiếc khăn choàng thêu Tô Châu bằng gấm trên vai, chậm rãi bước đến.

Bà đi đến trước mặt hai người, ngón tay nắm lấy gọng kính bằng chỉ vàng, nheo mắt lại, ánh mắt dò xét đảo qua lại giữa hai người.

Diệp Liễm khẽ cúi đầu, thản nhiên đối mặt với ánh mắt của bà cụ, mặc cho bà đánh giá.

Hàn Bình Sương nhìn vài giây, bỗng quay đầu lại, nâng tay Mạnh Niên như nâng niu bảo bối. Bà nhìn thẳng vào mắt Mạnh Niên, khóe mắt dần đỏ hoe.

Giọng bà cụ run rẩy, nghẹn ngào: "Niên Bảo chịu khổ rồi."

Mạnh Niên: "…"

Bà ngoại Mạnh Niên sinh ra trong một gia đình học giả, khi còn trẻ là một người rất kiêu ngạo, trước khi lấy chồng là tiểu thư cành vàng lá ngọc trong nhà, sau này lại được ông ngoại cưng chiều cả đời, không biết chữ "khổ" viết như thế nào.

Cả đời bà số lần bị trầy da cũng ít ỏi, lần này nhìn thấy cháu gái thân yêu nhất của mình không nhìn thấy được, thì quả thực như trời sập. May mắn là Mạnh Niên đã an ủi bà ngoại qua điện thoại rồi, bây giờ cảm xúc của bà ngoại vẫn còn trong tầm kiểm soát.

Hai bà cháu dìu nhau vào nhà, Diệp Liễm im lặng một lúc, xách hành lý của Mạnh Niên từ cốp xe ra, lặng lẽ đi theo sau.

Bà cụ dù không ưa anh lắm, nhưng ít ra cũng chừa cửa cho anh vào.

Diệp Liễm quay người đóng cửa sân lại, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Anh không đi vào trong, đứng ở cửa, yên lặng chờ "triệu tập".

Trong nhà, bà ngoại ôm Mạnh Niên khóc một trận, đợi đến khi cảm xúc cuối cùng cũng bình tĩnh lại, bà mới có thời gian hỏi kỹ tình hình.

"Có thể nhìn thấy một chút ánh sáng, là những đốm sáng mờ ảo, cụ thể thì không nhìn rõ," Mạnh Niên từ tốn giải thích "Bà yên tâm đi ạ, trước đó đi bệnh viện tái khám, bác sĩ Kỷ nói tình hình rất tốt, chỉ cần đợi từ từ hồi phục là được ạ."

Bà ngoại vẫn không yên tâm, "Thế bao lâu thì mới nhìn rõ được?"

"Thời gian hồi phục có thể là ba đến sáu tháng, khoảng thời gian này không thể tiếp xúc với ánh sáng mạnh."

Bà ngoại nghe vậy, vội vàng giật lấy chiếc kính râm trong tay cô đeo lại cho cô, "Ngoan ngoãn, đeo cho kỹ vào, đừng tháo ra nữa nhé."

Mạnh Niên ngoan ngoãn gật đầu.

Ba lô Mạnh Niên luôn mang theo thuốc và hồ sơ bệnh án, cô lấy ra cho bà cụ xem.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!