Chương 22: (Vô Đề)

Diệp Liễm bước đến cửa, đúng lúc nghe thấy một tiếng tát giòn tan, anh khẽ sững người.

Trong phòng im lặng một thoáng, rất nhanh sau đó truyền đến tiếng chửi rủa giận dữ của Diệp Tồn Lễ:

"Cô đánh tôi? Cô dám đánh tôi!"

Mạnh Niên sợ Diệp Tồn Lễ đến gần, buột miệng thốt ra: "Đừng chạm vào tôi!"

Mặt cô tái mét, hai tay ôm vai, cảnh giác nhìn Diệp Tồn Lễ.

"Mỗi lần tôi muốn nắm tay cô, ôm cô, cô lại như bị k*ch th*ch, sao vậy, luôn không cho tôi chạm vào, là vì ghét tôi bẩn thỉu sao?"

Diệp Tồn Lễ ha ha cười lớn, mượn hơi rượu, không kiêng dè buông lời ác ý: "Đúng vậy, tôi chính là dơ bẩn đấy, cô là người sạch sẽ nhất, tôi chạm vào cô một cái cô cũng phải lau rất lâu."

Gân xanh nổi lên trên cổ Diệp Tồn Lễ, vẻ mặt vặn vẹo, "Tôi chính là dơ bẩn đấy, cô không cho tôi ngủ, tôi sẽ đi ngủ với người khác, cô hài lòng chưa?"

Mạnh Niên mặt đờ đẫn, nhưng Triệu Thanh Ức lại tái mét mặt.

"Mạnh Niên, Mạnh Niên xin lỗi, tôi không cố ý…" Triệu Thanh Ức nước mắt nhanh chóng tuôn rơi, giọng nghẹn ngào, cô ta cầu xin, "Đó chỉ là một tai nạn, cậu đừng nói chuyện này ra ngoài, đặc biệt là đừng nói cho bà cụ Diệp, được không?"

"Đều là do uống nhiều rượu quá, mới không cẩn thận… Nếu cậu ấy thật sự có lòng phản bội cậu, tuyệt đối sẽ không đợi đến trước khi cậu phẫu thuật…"

Nói được một nửa, Triệu Thanh Ức đột nhiên bịt miệng, ngừng lời.

Vẻ mặt như thể cô ta vô tình lỡ lời, khóc như "hoa lê đái vũ", đưa tay về phía trước, dáng vẻ hạ mình muốn kéo Mạnh Niên.

Diệp Tồn Lễ bị chất cồn và nước mắt của Triệu Thanh Ức k*ch th*ch khiến máu xông lên não, sự uất ức dồn nén bấy lâu tìm thấy lối thoát liền tuôn trào ra,

Anh ta cuối cùng không nhịn được, bắt đầu không tiếc lời chỉ trích Mạnh Niên.

"Cậu tránh xa cô ta ra, cẩn thận cô ta cũng tát cậu một cái đấy." Anh ta kéo Triệu Thanh Ức ra sau lưng mình, nửa cười nửa không, "Cậu không cần cầu xin cô ta, ai biết cô ta có đang vui mừng hay không."

"Cô ta thà rằng chúng ta mắc lỗi, như vậy cô ta càng có cớ để đối phó với tôi."

Diệp Tồn Lễ không khách khí chỉ trích: "Dù tôi đã làm sai, nhưng cô hãy tự vấn lương tâm mình, cô không có chút lỗi nào sao? Trong lòng tôi từ trước đến nay chỉ có mình cô, còn cô thì sao? Vấn đề rõ ràng đều do cô gây ra! Ai bảo cô không cho tôi chạm vào!"

Mạnh Niên giận đến tê cứng ngón tay, cô không ngờ Diệp Tồn Lễ sau khi làm chuyện khuất tất lại còn có thể đường hoàng như vậy, đổ ngược lỗi cho cô.

Cô không nhìn thấy cũng có thể đoán được, người vẫn luôn giam cầm cô, ép buộc cô, nói ngon nói ngọt rằng sẽ đối xử tốt với cô, giờ đây lại bảo vệ người khác ở phía sau.

Mạnh Niên không hiểu, nếu anh ta oan ức đến vậy, tại sao không dứt khoát đồng ý chia tay? Anh ta cố chấp điều gì?

"Tôi nhớ rõ ràng chúng ta đã nói trước rồi, tôi không thích người khác chạm vào tôi, anh đã đồng ý rồi mà."

"Hơn nữa, tôi không cần phải hả hê trước lỗi lầm của anh, tôi chỉ thấy anh như vậy thật ghê tởm." Mạnh Niên quay đầu đi, "Diệp Tồn Lễ, nếu chia tay trong êm đẹp, cả hai còn có thể giữ lại chút thể diện cuối cùng, nếu cứ dây dưa nữa, tôi thật sự sẽ làm những chuyện anh không ngờ tới đấy."

"Diệp Tồn Lễ, thỏ cùng đường cũng cắn người, anh đừng ép tôi hết lần này đến lần khác."

Diệp Tồn Lễ vẫn không tin cô không có chút tình cảm nào với mình, anh ta kiên quyết cho rằng cô chỉ muốn "thuần phục" anh ta.

"Bây giờ cô hài lòng rồi chứ? Thấy tôi thảm hại như vậy." Anh ta chế nhạo.

Mạnh Niên thẳng thừng vạch trần lời nói dối tự tin, tự phụ của anh ta: "Tôi chưa từng nói với anh sao? Vậy bây giờ anh nghe rõ đây."

"Tôi ở bên anh, là vì trước đây tôi yếu đuối nhút nhát, không dám nói ra suy nghĩ của mình với bà ngoại, khiến bà ấy hiểu lầm rằng tôi khá hài lòng với anh."

Thật ra Mạnh Niên là một kẻ nhút nhát ít khi nói ra mong muốn và cảm xúc của mình, cô phải cảm ơn sự dẫn dắt của Diệp Liễm, giúp cô dũng cảm từ chối, trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình.

Nhiều người cũng hướng nội và nhút nhát như cô, cô gặp được một người có thể thúc đẩy cô, đó là may mắn của cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!