Chương 21: (Vô Đề)

Bên tai chợt vang lên một tiếng sấm rền, khiến hồn phách Mạnh Niên suýt chút nữa bay khỏi thể xác. Cô sợ đến nỗi nói năng không lưu loát, vừa mở miệng suýt cắn phải lưỡi.

"Anh anh anh đừng đùa!"

Diệp Liễm có lẽ đã đoán trước được phản ứng của cô, cười nhẹ không quan tâm, nhưng giọng điệu lại vô cùng nghiêm túc:

"Anh không bao giờ đùa."

Rầm rầm một tiếng sấm…

Một vệt sáng trắng xuyên qua cửa sổ, Diệp Liễm giơ cổ tay nhìn đồng hồ.

"Còn nhớ cách tôi đã chỉ em để báo động khẩn cấp bằng điện thoại không?"

Não Mạnh Niên vẫn trống rỗng, nghe người đàn ông hỏi hai lần, dòng suy nghĩ đang tắc nghẽn của cô mới nối lại.

Chủ đề của anh luôn chuyển đổi rất nhanh, câu hỏi tới tấp như những quả bóng ném tới liên tiếp, khiến cô chưa kịp đỡ quả này thì quả tiếp theo đã lại được ném đến rồi.

Cô khô khan mở miệng: "Nhớ."

"Nói xem."

"Nút khóa màn hình và nút giảm âm lượng, nhấn hai lần."

"Trí nhớ không tệ." Diệp Liễm khen ngợi, "Nếu có bất kỳ vấn đề gì, hãy nhớ nhấn."

"…"

Thời gian từng giây trôi qua, Mạnh Niên cuối cùng cũng hoàn hồn sau cú sốc. Trong đầu cô đầy rẫy câu hỏi, nhất thời không biết nên hỏi cái nào trước.

Quá đột ngột.

Có phải vừa nãy cô nghe nhầm rồi không?

"Không cần vội trả lời," Người đàn ông đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, "Em có đủ thời gian để suy nghĩ kỹ."

Xoạt…

Rèm cửa đóng lại.

"Mạnh tiểu thư, tôi chờ đợi câu trả lời của em."

"…"

Sau khi Diệp Liễm rời đi, Mạnh Niên lại một đêm không ngủ ngon.

Ngày hôm sau, 7 giờ rưỡi, Trình Niệm đúng giờ đến làm việc, buổi sáng cô ấy nhận được lời dặn dò từ chủ nhân, nói cô bé có lẽ vẫn đang ngủ, không cần gọi dậy ăn sáng.

Trình Niệm sau khi xuất ngũ liền chuyên tâm làm công việc vệ sĩ tư nhân, đối với yêu cầu của người trả lương mình từ trước đến nay luôn tuân thủ vô điều kiện, cũng sẽ không hỏi nguyên do.

Cô ấy đến chỗ Mạnh Niên, nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ xem qua, quả thật vẫn đang ngủ, vì vậy cô ấy không quấy rầy, lại lặng lẽ lui ra.

Liên tiếp ba ngày, Mạnh Niên không gặp lại Diệp Liễm, trái tim cô vẫn luôn thắt chặt cuối cùng cũng thả lỏng xuống.

Mạnh Niên chống cằm, ngồi trước bàn nhỏ cạnh cửa sổ phơi nắng.

Cô tắm mình trong ánh nắng sau mưa, ngón tay khẽ khàng gõ từng nhịp lên má, khẽ lẩm bẩm:

"Mình đã nói rồi mà… chắc chắn là trêu mình thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!