Chương 16: (Vô Đề)

Đầu óc Mạnh Niên ong ong, trống rỗng, cô chỉ miễn cưỡng nghe rõ tiếng mắng của Giang Lệ.

"Cái đứa lớp phó trong lớp mình cứ bám riết Diệp Tồn Lễ ấy không biết dây thần kinh nào chập mạch mà kéo Diệp Tồn Lễ vào nhóm, rồi Diệp Tồn Lễ bắt đầu gửi thiệp mời cho mọi người, nói rằng anh ta định đính hôn vào ngày sinh nhật cậu, hoan nghênh mọi người đến dự." Giang Lệ liên tục chửi mấy câu điên khùng, bực bội nói, "Trong nhóm có người hóng chuyện, liền chuyển tay cái này lên diễn đàn trường học, giờ nhiều người thấy hết rồi!"

Mạnh Niên tức đến run rẩy khắp người, suýt chút nữa không cầm nổi điện thoại.

Cảm xúc đột ngột dâng lên đến cực điểm, Mạnh Niên chỉ cảm thấy cả lòng tràn ngập tức giận, ngón tay tê dại.

Cô hít thở sâu mấy lần, mới run rẩy nói, "Anh ta không nói cho tớ."

Diệp Tồn Lễ lại một lần nữa tự ý làm điều cô căm ghét mà không được sự đồng ý của cô.

Thẩm Xán Xán thấy Mạnh Niên xúc động không ổn, vội vàng giật lấy điện thoại, nói vài câu với Giang Lệ. Cúp điện thoại xong, Thẩm Xán Xán ôm lấy Mạnh Niên, vô cùng lo lắng.

Mạnh Niên dựa vào vòng tay ấm áp, giận đến muốn khóc.

"Tớ và anh ta, đã nói chia tay… Hôm đó rất khó chịu, tớ không nhịn được mắng anh ta là đồ vô dụng," cô nói đứt quãng, "Nhất định là vì vậy, anh ta từ nhỏ được nuông chiều, chưa từng nghe những lời như thế, tớ chọc giận anh ta, anh ta liền phá phủ trầm châu."

"Anh ta quá hiểu tớ rồi, Xán Xán, cậu nói tính cách của tớ có phải dễ bị người ta nắm thóp không? Tớ có phải rất dễ bị bắt nạt không? Nếu không thì tại sao Diệp Tồn Lễ luôn có cách để khống chế tớ chứ?"

Mạnh Niên thừa nhận mình lo nghĩ quá nhiều, cô là một kẻ nhát gan không hơn không kém. Cô quá để tâm đến người thân duy nhất bên cạnh, cũng quá coi trọng lòng tốt của người khác đối với mình, nên luôn bất lực và cam chịu khi đối mặt với những lựa chọn.

Thẩm Xán Xán đau lòng vô cùng, "Anh ta chỉ giỏi trói buộc đạo đức cậu thôi, là kẻ tiểu nhân hèn hạ."

Thẩm Xán Xán cảm thấy Mạnh Niên có đạo đức quá cao, nên mới luôn cố gắng ép buộc bản thân, hy sinh cho người khác.

Bãi đỗ xe không phải là nơi để nói chuyện, Thẩm Xán Xán định giúp cô tháo dây an toàn, đưa cô lên trên.

Mạnh Niên lại đột nhiên ấn vào tay Thẩm Xán Xán, như vừa tỉnh dậy từ giấc ngủ, trong mắt cô hiện lên điều gì đó ngoài sự tức giận.

Cô nhớ lại câu nói của Diệp Liễm với mình.

Bỗng nhiên cô cảm thấy có sức mạnh.

Cô ấn chặt tay Thẩm Xán Xán, im lặng nhìn về một điểm nào đó.

Mãi lâu sau, cô ngẩng đầu nhìn về phía trước, nói: "Tớ muốn về Đông Thành, về nhà họ Diệp, nói rõ mọi chuyện với họ."

Giọng điệu của cô vẫn mềm mại như thế, nhưng lại có sự kiên quyết rõ ràng.

Thẩm Xán Xán ngạc nhiên vô cùng, nhìn cô hồi lâu, cuối cùng cũng hiểu ra: Ánh sáng trong mắt người bạn thân có lẽ tên là lột xác.

Con người bị dồn đến đường cùng, cuối cùng cũng sẽ buộc phải trưởng thành, trở nên mạnh mẽ hơn.

Thẩm Xán Xán không chút do dự khởi động xe, định vị về nhà cũ của nhà họ Diệp ở Đông Thành.

Họ không mang theo hành lý nào cả, trực tiếp lên đường trở về Đông Thành.

Lớn từng này, đây là lần đầu tiên Mạnh Niên không để lại đường lui cho mình. Cô không kịp nghĩ đến việc giải thích với bà ngoại, cũng không màng đến phản ứng của bà cụ Diệp, cô chỉ muốn kịp thời ngăn chặn tổn thất, chấm dứt tất cả những điều nực cười trong một năm qua.

Cô luôn làm việc cẩn trọng, suy nghĩ quá nhiều, vì vậy đã bỏ qua tiếng lòng mình quá lâu.

Chú Diệp dạy cô hãy mạnh dạn tiến về phía trước, bảo cô đừng dễ dàng thỏa hiệp.

Cô đã trưởng thành rồi, sớm nên học những điều này.

Trong một phòng riêng của quán bar nào đó ở Nam Thành.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!