Không ai quan tâm đến sự xuất hiện của Diệp Tồn Lễ, càng không ai để ý tại sao anh ta lại đến khi ca phẫu thuật đã kết thúc.
Sau bữa tối, chú Vương xách hộp thức ăn về biệt thự, Trình Phán ngồi bên giường bệnh, bóc quýt cho Mạnh Niên ăn.
"Chừng nào thì em mới được tháo băng ra ạ?" Mạnh Niên buồn bã hỏi.
Đầu cô cũng có một vết thương nhỏ, vẫn đang chờ hồi phục.
Thấy cô đưa tay định sờ, Trình Phán nhanh mắt nhanh tay giữ lại, nghiêm túc nói: "Đừng sờ lung tung, cẩn thận nhiễm trùng."
Trình Phán nói: "Năm ngày nữa có thể tháo rồi, nhưng bác sĩ nói trong thời gian hồi phục em không được tiếp xúc với ánh sáng mạnh, nên sau khi xuất viện vẫn phải đeo kính râm."
Mạnh Niên gật đầu, cô biết hiệu quả điều trị cụ thể vẫn phải xem cô hồi phục thế nào.
Buổi chiều, Trình Phán đi tìm bác sĩ hỏi tình hình, lúc Diệp Tồn Lễ đến thì cô ấy không có ở đó. Đợi chú Vương kể lại sự việc, Trình Phán lập tức gửi tin nhắn cho Vương Dụ.
Lúc đó Vương Dụ đang trên chuyến bay thẳng đến Bắc Mỹ, đến khi nhận được tin nhắn đã là hơn mười tiếng sau.
Đến Bắc Mỹ, Diệp Liễm ngồi lên xe do công ty phái đến, thời gian hiển thị là 3 giờ chiều ngày mùng 1.
Lúc này Nam Thành đang là nửa đêm.
Diệp Liễm lướt điện thoại, trong số hàng loạt thông báo, một tin nhắn cảnh báo từ mạng gia đình cực kỳ nổi bật.
Từ [Bạn nhỏ ở nhà] – Bất thường một lần lúc 02:59AM
Chỉ vài phút trước.
Lông mày người đàn ông vương chút vẻ mệt mỏi, khẽ nhắm mắt, vô tình nhớ lại hai người đã gặp ở bãi đậu xe trước khi rời đi. Khi mở mắt ra lần nữa, đáy mắt lộ ra một tia sắc bén.
Anh đeo tai nghe Bluetooth, gọi điện thoại.
Vương Dụ ngồi ghế trước đang trò chuyện với tài xế người da trắng, cả hai liếc nhìn hành động của sếp qua gương chiếu hậu, đồng loạt im lặng.
"Tút, tút…"
Khu nội trú trung tâm Nam Thành, Mạnh Niên đang trằn trọc không ngủ được.
Cô hồi tưởng lại tất cả những kỷ niệm nhỏ nhặt giữa cô và Diệp Tồn Lễ trong mấy năm qua, ý nghĩ muốn cắt đứt quan hệ với anh ta trong lòng càng thêm kiên định.
Nhưng chuyện này không đơn giản, khó khăn đầu tiên chính là phía bà ngoại.
Nếu cô thẳng thừng nói mình không thích Diệp Tồn Lễ, bà ngoại chắc chắn sẽ không từ bỏ.
Năm xưa mẹ của Mạnh Niên nhất quyết muốn kết hôn với người đó, kết quả thì sao? Nhan sắc tàn phai, kết cục bi thảm. Đây là nỗi lòng của bà ngoại, tuy bà ngoại không nói, nhưng Mạnh Niên làm sao không biết?
Giờ đến lượt cô, bà ngoại nhất định sẽ kiên quyết giao phó cô cho người mà bà ưng ý. Cô chỉ nói nhẹ bẫng một câu "không thích", bà ngoại hẳn sẽ không dễ dàng nhượng bộ.
Nhưng nếu cô trút hết những nỗi khổ tâm của mình ra, bà ngoại lại phải thay cô tức giận, thay cô tủi thân.
Sức khỏe của bà ngoại không tốt, Mạnh Niên không nỡ để bà ngoại phải đau lòng, hao tâm tổn trí vì những chuyện này. Cô càng nghĩ càng phiền, tay cầm điện thoại buồn chán bấm đi bấm lại.
Không để ý, cô đã gửi "tin nhắn báo động" đến một người khác ở bên kia đại dương.
Nhưng Mạnh Niên không rõ mình đã bấm nhầm cái gì, giữa đêm điện thoại đột nhiên đổ chuông, khiến cô suýt nữa ném điện thoại đi.
Trong khoảnh khắc tim ngừng đập, cô nghe thấy "Phán Phán" bắt đầu đọc số điện thoại gọi đến, lại không khỏi thắc mắc.
Điện thoại của cô tự động chặn tất cả các số có thể là quảng cáo, lừa đảo, quấy rối, hầu như tất cả các số lạ đều bị chặn, nhưng bây giờ…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!