"Rầm…"
"Két…!!"
Tiếng phanh xe chói tai đột nhiên vang lên, xé rách màng nhĩ đau buốt. Mạnh Niên theo bản năng ôm đầu, cơ thể theo quán tính lao về phía trước. Cú va chạm dữ dội khiến lục phủ ngũ tạng như bị xô lệch, sự hoảng loạn và tuyệt vọng phút chốc ùa về như thủy triều, một lần nữa nhấn chìm cô.
Bên tai tràn ngập tiếng gào khóc thê lương của mọi người, Mạnh Niên mở mắt, nhưng chỉ nhìn thấy một mảng tối đen. Một chất lỏng đặc quánh, ấm nóng mang vị tanh ngọt chảy dài trên trán, cô chớp mắt, máu làm dính hàng mi, nhuộm đỏ khóe mắt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tái nhợt, đôi mắt không nhìn thấy gì lại nhắm nghiền, giọt đỏ tươi từ khóe mắt trào ra, giống như một giọt lệ máu.
Mười ngón tay ôm lấy gáy siết chặt, để lại những vết cào đỏ tươi trên mu bàn tay.
Đầu Mạnh Niên choáng váng, ý thức dần tan biến.
"……"
Bên tai mơ hồ truyền đến tiếng chất vấn giận dữ của một người đàn ông trẻ tuổi: "Tại sao đợt trước cấp cứu các người không phát hiện mắt cô ấy bị thương?!"
"Không phải tất cả các triệu chứng đều có thể được phát hiện kịp thời, hơn nữa vết thương ngoài da ở đầu Mạnh tiểu thư không nghiêm trọng, cho nên…"
"Khi nào thì có thể sắp xếp phẫu thuật, đến bao giờ cô ấy mới có thể khôi phục lại thị lực?"
"Bà Diệp, tất cả các chuyên gia ở Đông Thành, họ hiện đang tham gia hội nghị học thuật ở Nam Thành, nhanh nhất cũng phải nửa tháng nữa mới về, cho nên…"
"Nửa tháng! Chẳng phải sẽ làm lỡ mất thời gian điều trị sao?!"
"Nhị thiếu gia, bị mất thị lực sau tai nạn xe hơi không phải là hiếm, một số người bị mù tạm thời có thể nhanh chóng hồi phục, nhưng tình trạng của Mạnh tiểu thư hiện tại vẫn chưa thể xác định rõ, cần phải quan sát thêm…"
"Bà nội, bệnh tình của Niên Niên không thể chậm trễ được, chi bằng cháu đưa cô ấy đến Nam Thành để khám mắt…"
……
……
Cốc cốc.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa ngày càng dồn dập.
"Mạnh tiểu thư?"
"Mạnh tiểu thư, cô tỉnh chưa?"
Cơ thể bị giam cầm trong cơn ác mộng đột nhiên hụt chân từ vách đá cao, như cánh diều đứt dây, cô hoàn toàn mất sức đổ về phía trước, thẳng tắp rơi vào vực thẳm vô tận.
Giây tiếp theo, ý thức mơ hồ từ tiếng gọi thận trọng ngoài cửa dần dần phục hồi.
Khoảnh khắc ấy, tim cô đột nhiên thắt lại, như bị một bàn tay vô hình nắm chặt, giằng xé và đè nén, đau đớn không ngừng. Lồng ngực phập phồng, cô thở hổn hển, mồ hôi lạnh thấm ướt tấm nệm mềm mại dưới lưng.
Tiếng tim đập dữ dội, Mạnh Niên chợt nhận ra, cô thực sự đã thoát chết khỏi vụ tai nạn thảm khốc đó.
Mọi trải nghiệm trong giấc mơ vẫn chân thực và đáng sợ, nỗi sợ hãi còn sót lại trong ký ức . Đã mấy ngày trôi qua, cô vẫn chưa thể chấp nhận hiện thực mình đã bị mù.
Mạnh Niên thở dài một hơi, mở mắt ra, một màu đen kịt. Cô chống người ngồi dậy, tựa vào đầu giường, giơ tay day day thái dương đang đau nhức, đầu ngón tay vô tình chạm vào vết sẹo vừa lành hơi nhô lên ở thái dương, động tác khựng lại.
"Mạnh tiểu thư?"
Cốc cốc…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!