Trong doanh trại Giáp Vệ doanh của Nam An, lửa trại đã được nhóm lên, chào mừng vương nữ trở về.
Giáp Vệ doanh chính là quân đội do Ôn Khởi tự tay dựng nên. Nàng dựa vào đội quân này mà gánh vác cơ nghiệp vương thất, kiên trì chống lại huynh đệ Ôn Mục, Ôn Bình. Quá trình gian khổ khó ai tỏ, nay huynh đệ Ôn gia đều đã mất, Nam An rốt cuộc cũng có thể yên ổn.
Trong quân sĩ Nam An có không ít nữ tử. Họ vây quanh lửa trại ca múa, còn đám nam tử thì uống rượu, ồn ào hò hát, thậm chí kéo cả Ôn Khởi và Lăng Hoài Cẩn vào cuộc. Trong phút chốc, doanh trại náo nhiệt vô cùng.
Lâm Uyển ngồi một bên, qua ánh lửa nhìn sang Tiêu Cảnh Hành. Hắn không tham gia tiệc rượu, chỉ im lặng uống bất cứ chén nào có kẻ mời, rồi lại tiếp tục lau chùi thanh trường kiếm trong tay.
Một nữ tử vận hồng y rực rỡ nhảy múa trước mặt hắn. Ở Nam An, đó chính là cách nữ tử bày tỏ tình ý. Nàng uyển chuyển ném tới ánh mắt đưa tình, càng nhảy càng lẳng lơ, gần như muốn ngã hẳn vào lòng hắn.
Lâm Uyển nắm chặt chén rượu trong tay. Chỉ thấy Tiêu Cảnh Hành bỗng rút kiếm, c.h.é. m thẳng xuống bàn trước mặt.
Nữ tử kia giật mình, nhưng vẫn cười quyến rũ:
"Tiêu tướng quân, thiếp ngưỡng mộ ngươi đã lâu, cớ gì không cho ta một cơ hội?"
Lâm Uyển lạnh lùng cất tiếng:
"Hắn đã cự tuyệt ngươi, vì sao còn dây dưa?"
Nữ tử kia cười gượng, ánh mắt khó chịu, cuối cùng bất cam mà bỏ đi.
Tiêu Cảnh Hành cúi đầu tiếp tục lau kiếm, chưa từng liếc Lâm Uyển lấy một lần. Nàng đứng đó, đi cũng không được, ở cũng chẳng xong. Muốn nói với hắn đôi câu, nhưng lại sợ ánh mắt xa lạ ấy.
Nàng vốn đã quen sự yêu thương không giữ lại chút nào của hắn, nên giờ đây chỉ một tia lãnh đạm cũng khiến nàng run sợ. Thói quen, quả thật là thứ đáng sợ. Mà kết cục này, chẳng phải chính là điều nàng từng mong muốn sao?
Đang định quay đi, thì Tiêu Cảnh Hành đột nhiên mở miệng:
"Ngươi có thể ngồi đây."
Lâm Uyển khẽ ngẩn người, niềm vui dâng tràn, song bắt gặp ánh mắt hắn, nàng liền hiểu ra—hắn không phải đã nhớ lại nàng. Nhưng vậy cũng đủ rồi.
Nàng ngồi xuống bên cạnh, do dự rồi khẽ nói:
"Ta là Lâm Uyển."
Hắn chăm chú nhìn nàng một lát, sau đó nhàn nhạt đáp:
"Tiêu Cảnh Hành. Xin chỉ giáo."
Nàng sững sờ, rồi bất giác nở nụ cười. Hình ảnh ấy khiến nàng nhớ lại mười mấy năm trước, lần đầu gặp gỡ ở Hầu phủ. Khi ấy, nàng vừa mất song thân, bàng hoàng bất lực, nhưng biết mình phải sống ở Hầu phủ, nên quyết định đến chào hỏi vị thế tử tiếng tăm khó chiều.
Hồi ấy, mọi người khuyên nàng đừng tới quấy rầy hắn, nhưng nàng vẫn liều lĩnh bước tới. Đáp lại, thiếu niên kia cũng nói hệt như hôm nay—một câu "Xin chỉ giáo", lạnh nhạt mà cao ngạo, như thể thách thức: Ngươi dám chỉ giáo ta ư?
Ngày đó, nàng chỉ thấy bất an, còn giờ đây lại cảm thấy vui mừng khôn tả.
Về sau, nàng từng hỏi hắn vì sao lại nói thế. Hắn bảo: với kẻ hắn chán ghét, hắn chẳng nói một lời; với kẻ cần công vụ, hắn chỉ đối đãi qua loa. Nhưng thêm một câu kia, nghĩa là hắn có chút hảo cảm, cho phép đối phương xuất hiện thêm trong đời mình.
Đó là chuyện nhiều năm sau mới hay. Còn hiện tại, hắn chỉ vì thấy nàng cười mà khẽ đỏ vành tai, rồi vội quay mặt đi.
Hai người ngồi trò chuyện, phần nhiều là Lâm Uyển mở lời, còn Tiêu Cảnh Hành ít khi nói nhưng hễ mở miệng đều đáp lại. Nàng bỗng nghĩ, nếu mười mấy năm trước mình không tự ti, hắn cũng không lãnh khốc, có lẽ đã sớm có một đêm như thế này—ngồi dưới tinh tú, an yên nói cười, đôi lúc còn lén nhìn nhau rồi cùng mỉm cười.
Nàng bất giác thốt:
"Ta nhảy cho ngươi xem nhé? Ta múa còn đẹp hơn nàng ta vừa rồi."
Hắn không từ chối.
Nàng cười rạng rỡ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!