Sau hơn mười ngày bôn ba, Lâm Uyển cùng Ôn Khởi và mọi người rốt cuộc cũng đã gần tới biên giới Nam An. Nhưng càng đến gần, tốc độ hành trình lại chậm dần.
Nhiều lần, Lâm Uyển đều thấy vẻ mặt trầm trọng của Ôn Khởi mỗi khi nhận được tin tức từ thuộc hạ, song khi nàng mở miệng hỏi, y chỉ khuyên nàng yên tâm, tuyệt không nói rõ.
Cho đến khi sắp bước vào cảnh nội Nam An, một đội nhân mã chặn đường. Người dẫn đầu lại chính là Lăng Hoài Cẩn, còn phía sau hắn là thân binh của Tiêu gia!
Lâm Uyển lập tức sinh dự cảm chẳng lành. Quả nhiên, vừa thấy Ôn Khởi, Lăng Hoài Cẩn liền chất vấn:
"Ngươi lợi dụng Tiêu Cảnh Hành để đối phó Ôn Bình, lại còn lừa gạt đem Lâm Uyển về Nam An, rốt cuộc là có dụng tâm gì?"
Lâm Uyển cả kinh, vội vàng vén rèm xe bước ra, đưa mắt nhìn hai người đang đối chất.
"Cảnh Hành… thế nào rồi?"
Ôn Khởi thoáng cúi đầu, còn Lăng Hoài Cẩn thì nhìn nàng, do dự giây lát rồi nói thẳng:
"Hắn truy sát Ôn Bình, hắn đuổi từ Đại Hạ tới tận Nam An, mấy ngày trước đã g.i.ế. c c.h.ế. t Ôn Bình. Nhưng chính hắn… cũng mất tích rồi."
Thân thể Lâm Uyển chao đảo, chỉ còn biết bấu chặt lấy mép xe. Nàng gượng hỏi Ôn Khởi:
"Ngay cả ngươi… cũng không biết chàng ở đâu sao?"
Ôn Khởi khẽ lắc đầu:
"Nửa tháng trước, hắn truy sát Ôn Bình tới Hạp Long Cốc, tại đó kịch chiến một trận, Ôn Bình bỏ mạng nơi ấy. Nhưng thân binh Tiêu gia hắn mang theo cùng đội tinh binh Nam An ta phái đi… toàn quân tận diệt, không ai sống sót."
"Uyển nhi, chớ tin nữ nhân này!" Lăng Hoài Cẩn rút kiếm chỉ thẳng vào Ôn Khởi, nghiêm giọng: "Nàng ta làm tất cả chỉ để lợi dụng Tiêu Cảnh Hành, nay lại đem ngươi về Nam An, chẳng qua muốn dùng ngươi uy h.i.ế. p hắn và ta mà thôi!"
"Ngươi nói bậy!" Ôn Khởi cũng giận dữ phản bác: "Truy sát Ôn Bình vốn là Tiêu Cảnh Hành tự nguyện, ta chỉ thuận tiện trợ giúp chút ít. Dẫu không có ta, vì người mình yêu, hắn cũng tuyệt không tha cho Ôn Bình!"
Lời này khiến toàn thân Lâm Uyển run lên. Nửa tháng trước, khi nàng khoác giá y gả cho kẻ khác, thì chàng lại lấy mạng mình ra, chỉ để hoàn thành lời hứa cùng nàng.
"Còn ngươi," Ôn Khởi lạnh mắt nhìn Lăng Hoài Cẩn, "ngươi bảo ta muốn uy h.i.ế. p ngươi, vậy ta uy h.i.ế. p cái gì?"
Lăng Hoài Cẩn nghẹn họng, chẳng lẽ có thể nói thẳng rằng nàng vẫn luôn quấn quýt đòi gả cho hắn?
"Dù sao ngươi cũng là nữ nhân gian trá, xảo quyệt đa đoan!" Hắn cứng giọng quát, rồi chìa tay về phía Lâm Uyển: "Uyển nhi, theo ta đi!"
Trong đầu Lâm Uyển hỗn loạn, cũng chẳng để ý hắn gọi mình như thế nào, chỉ kiên định đáp:
"Ta phải đến Nam An, ta muốn tìm Cảnh Hành!"
Qua phút bi thương, nàng ngược lại tỉnh táo lạ thường. Đến ngay cả Ôn Khởi cũng không biết tin tức, có lẽ chàng chỉ bị thương, cũng có lẽ… chàng còn sống.
"Nhưng nếu vào Nam An, nữ nhân này hại ngươi thì sao…"
"Nếu tìm không được Cảnh Hành, sống với ta cũng có nghĩa gì nữa?" Ánh mắt nàng dừng nơi Lăng Hoài Cẩn, yên tĩnh như nước, nhưng dưới lớp bình tĩnh ấy là bi thương nặng nề và một tia tử ý.
Lăng Hoài Cẩn giật mình, thầm mắng một tiếng. Nếu Cảnh Hành thực sự có bất trắc, chỉ sợ nàng cũng chẳng sống nổi.
Hắn hạ giọng: "Nếu đã vậy, thì dù thế nào ngươi cũng phải đi cùng ta!"
Ôn Khởi khẽ cười khinh bỉ:
"Lăng công tử, ngươi tay trói gà không chặt, có thể làm gì được ta?"
"Thử xem!" Lăng Hoài Cẩn hừ lạnh.
Lời vừa dứt, một đội thân binh Tiêu gia lập tức vây chặt bốn phía. Binh giáp sáng loáng, nhân số đông hơn, khí thế cũng áp đảo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!