Chương 51: (Vô Đề)

Lâm Uyển chợt thất thanh kêu lên một tiếng, bừng tỉnh mở mắt, liền phát hiện bản thân đang nằm trong một cỗ xe tối mờ. Nàng đưa tay xoa vầng trán còn hơi đau nhức, dần dần lấy lại thần trí.

"Xin lỗi, vừa rồi khi dùng mê d.ư.ợ. c đã khiến ngươi cũng bị ảnh hưởng." Ôn Khởi từ phía trước vén rèm ló đầu vào, dò hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

Lâm Uyển khẽ lắc đầu, rồi lại hỏi:

"Lễ cưới… thế nào rồi?"

Ôn Khởi cười nhạt:

"Ngươi yên tâm, đều đã thu xếp ổn thỏa cả rồi."

Hôn lễ của Ninh Vương vẫn tiếp tục cử hành, chỉ là chẳng ai biết rằng trong hoa kiệu được rước vào phủ Ninh Vương kia, tân nương đã bị đổi thành người khác.

Vinh Tương tỉnh lại thì hoa kiệu đã dừng trước cổng phủ Ninh Vương, muốn đào thoát cũng đã không kịp.

Nàng bỗng thấy chua xót buồn cười: năm xưa, người ngồi trong kiệu vốn dĩ phải là nàng, nhưng bị nàng đổi thành kẻ khác; nay sau năm năm, kiệu vốn thuộc về kẻ khác, lại một lần nữa bị đổi thành chính nàng.

— Chu Chiêu Dũ, rốt cuộc chàng muốn làm gì?

Cửa kiệu bị người đá tung, Chu Chiêu Dũ vận hỉ phục bước thẳng vào.

"Ta tưởng rằng những điều ta nói đã đủ rõ ràng…" Vinh Tương nghẹn giọng, lời còn chưa dứt thì đã thấy Chu Chiêu Dũ lộ ra nụ cười chạm tới đáy mắt. Hắn chìa tay về phía nàng, giọng khẽ run lên:

"A Tương, ta tới rước nàng rồi!"

Câu nói này, hắn đã muốn thốt ra từ năm năm trước. Đến giờ mới có thể nói ra, trong tiếng nói của hắn không kìm được mang theo một tia run rẩy.

Trong khoảnh khắc ấy, bao nhiêu lời chối từ trong lòng Vinh Tương đều hóa thành hư vô. Hắn hôm nay đã hạ quyết tâm như thế, chẳng khác nào chứng minh vì nàng mà nguyện buông bỏ tất cả. Hắn đã vượt nghìn sơn vạn thủy để đến bên nàng, thì đoạn đường cuối cùng này, nàng còn có cớ gì không sánh bước cùng hắn?

"Được." Vinh Tương buông màn che, đưa tay nắm lấy tay hắn.

Hắn ôm nàng xuống kiệu, nắm c.h.ặ. t t.a. y nàng mà dắt qua cửa lớn, qua chậu than đỏ rực, cuối cùng đến thẳng lễ đường. Khắp nơi chúc tụng, còn hắn thì chỉ nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, từng bước trân trọng vô cùng.

"Giờ lành đã đến! Nhất bái thiên địa!" lễ quan cất giọng hô.

Chu Chiêu Dũ và Vinh Tương vừa định quỳ xuống, thì bỗng có người chạy xộc vào, lớn tiếng kêu:

"Không thể bái! Nàng là giả! Nàng không phải Vĩnh An quận chúa!"

Người tới, chính là tỳ nữ Mạn Thanh trong phủ Ninh Vương.

Chu Chiêu Dũ thoáng ngẩn ra, Mạn Thanh vẫn lớn tiếng:

"Điện hạ, nàng là giả, người đừng để bị lừa!"

Vinh Tương thở dài nặng nề, bèn tự tay vén khăn trùm đầu.

Mọi người trong sảnh đều kinh hãi — không chỉ kinh ngạc vì tân nương đã bị đổi, mà càng kinh ngạc hơn khi thấy vết sẹo nơi mi tâm nàng.

Chu Chiêu Dũ đau lòng vì nàng bị người phỉ báng, lập tức đứng ra che chở.

"Điện hạ, nàng là giả, nàng không phải vương phi của người!"

"Mạn Thanh, chuyện năm năm trước… cũng là ngươi làm phải không?" Vinh Tương mở miệng.

Mạn Thanh toàn thân run lên, nhưng rất nhanh liền trấn định, thản nhiên đáp:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!