Chương 43: (Vô Đề)

Trong trướng, không khí bỗng lặng đi đến mức quỷ dị. Dung mạo tuấn mỹ của Tiêu Cảnh Hành vốn là điều mọi người đều biết, song nhiều năm qua chưa từng có kẻ nào dám đường hoàng bàn luận dung mạo của hắn ngay trước mặt.

Vinh Tương cũng biết mình lỡ lời, đành xua tay nói:

"Chỉ đùa một câu thôi, người thích hợp chúng ta bàn lại sau."

"Không cần!" Tiêu Cảnh Hành mở miệng phủ quyết, giọng lạnh băng:

"Nữ tử tập võ, đa phần tay thô ráp, thân thể cường tráng, Ôn Mục đâu phải kẻ ngu, liếc mắt liền nhận ra ngay."

Nghe vậy, mặt Vinh Tương biến sắc. Tay thô ráp? Thân thể cường tráng?

Lâm Uyển bật cười khẽ. Rõ ràng Tiêu Cảnh Hành đang cố ý trả đũa nàng ta.

"Khí c.h.ế. t ta rồi! Nói ta chẳng giống nữ tử thì thôi, còn dám nói thân thể ta thô kệch? Ta từ nhỏ tập chính là nhu công, đâu có ảnh hưởng vóc dáng!"

Sau khi Tiêu Cảnh Hành cùng mọi người rời trướng, Vinh Tương cố ý kéo Lâm Uyển về doanh trướng của mình. Nàng làm thế hiển nhiên để chọc tức Tiêu Cảnh Hành, bởi lúc hắn đi, sắc mặt còn đen hơn.

Thật ra so với ở chung cùng Tiêu Cảnh Hành, Lâm Uyển lại thích ở bên Vinh Tương hơn. Tính tình Vinh Tương phóng khoáng thẳng thắn, có vài phần giống Lý Dung Dung, chỉ là nàng càng kiên cường, tâm tư cũng sâu kín hơn.

Mấy ngày sau, Lâm Uyển thường qua lại với Vinh Tương, đôi khi còn giúp nàng may sửa y phục. Vinh Tương tuy được triều đình đặc chuẩn cho phép nhập ngũ, nhưng thường ngày vẫn phải giả nam nhân để hành sự, đãi ngộ đương nhiên như bao tướng sĩ khác. Tuy nàng chịu khổ được, song rốt cuộc thân là nữ nhi, ở trong doanh trại nhiều điều bất tiện.

Lâm Uyển đặc biệt sửa lại đai n.g.ự. c cho nàng, vừa gọn nhẹ vừa thoải mái, lại làm thêm vài bộ y phục bên ngoài trông không phân biệt nam nữ, nhưng thực ra càng tiện cho nữ nhân.

Vinh Tương mừng rỡ, liền lôi kéo Lâm Uyển đi xem mình thao luyện. Trên thao trường, nàng cầm đao, múa thương, tư thế hiên ngang, nửa phần không kém nam nhi.

Lâm Uyển nhìn mà chợt hiểu, năm đó Chu Chiêu Dũ lén chạy đi xem trộm, chắc cũng vì thế mà động tâm. Một nữ tử như vậy, quả thực rất hấp dẫn.

Nghĩ vậy, nàng liền nhớ lại chuyện cũ giữa Vinh Tương và Chu Chiêu Dũ. Đang định tìm cơ hội hỏi Tiêu Cảnh Hành, nào ngờ chính Vinh Tương chẳng chút kiêng dè, trực tiếp thổ lộ:

"Ta trước kia quả thật từng đính hôn cùng Chu Chiêu Dũ. Khi ấy ta mười sáu, hắn lớn hơn đôi chút, bộ dạng văn tuấn, ở Kim Lăng có không ít nữ tử muốn gả cho hắn. Chỉ là Hoàng thượng chọn ta, bởi khi ấy ta là đích nữ của Binh bộ Thượng thư."

Phụ thân Vinh Tương chính là tiền nhiệm Binh bộ Thượng thư, từng là tâm phúc trước mặt Hoàng đế. Ai ngờ mấy năm sau, lại bị cách chức, lưu đày.

Lâm Uyển trong lòng khó hiểu. Nếu đã đính hôn với Chu Chiêu Dũ là Vinh Tương, vậy vị tiểu thư nhà họ Vinh năm đó c.h.ế. t yểu kia là sao?

"Thực ra liên hôn hoàng thất vốn chỉ là danh phận, gả ai hay cưới ai đều chẳng mấy quan trọng. Huống chi, tiểu muội kế của ta sớm đã si tâm với hắn, lúc nào cũng muốn thay thế ta mà gả cho hắn."

"Lẽ nào… nàng ta giả mạo ngươi?" Lâm Uyển bỗng nghĩ ra khả năng này.

Nàng biết chút chuyện nhà họ Vinh: nguyên phối của Vinh đại nhân mất sớm, để lại một nữ nhi. Sau cưới kế thất, là người th* t*c nhưng lại đa sinh, một hơi sinh sáu tử một nữ. Trước kia sống ở quê, chưa lộ rõ, về sau Vinh đại nhân thăng quan, đưa cả nhà vào Kim Lăng, từ đó chuyện cười liên tiếp truyền ra. Người kế thất kia nóng nảy độc đoán, đúng là hạng khó dây dưa.

Vậy nên, nếu bà ta thật sự khiến nữ nhi ruột thay Vinh Tương đi xuất giá, Lâm Uyển cũng chẳng lấy gì làm lạ.

Nhưng Vinh Tương lắc đầu:

"Nàng ta ngu ngốc, đâu có bản lĩnh tráo đổi thân phận của ta."

Nói đoạn, nàng hạ giọng:

"Là ta đổi. Chính ta đ.á.n. h ngất muội muội, khoác lên nàng váy cưới của ta, rồi đẩy nàng lên kiệu hoa."

Lâm Uyển kinh hãi, lập tức nhớ đến kết cục bi t.h.ả. m của vị tiểu thư nhà họ Vinh kia—bị bắt đi, chịu nhục, rồi tự vẫn.

Trong lòng Lâm Uyển run lên. Nếu Vinh Tương không tráo đổi, kẻ gặp họa hẳn là nàng!

Nghĩ đến đó, Lâm Uyển càng thêm thương xót cho Vinh Tương. Từ nhỏ đã không có mẫu thân che chở, lại gặp kế mẫu độc ác, đến mức nghĩ ra được thủ đoạn tàn độc như vậy để hãm hại nàng!

Vinh Tương khẽ cười:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!