Chương 40: (Vô Đề)

Kết quả cuối cùng của cuộc tỷ thí cung tiến gấm vóc, Cẩm Tú Các giành phần thắng. Lần này Cẩm Tú Các hợp tác cùng vải trang họ Lăng, nên nhà họ Lăng cũng được lợi không ít. Từ nay về sau, những tấm vải cung ứng cho cung đình đều do vải trang họ Lăng phụ trách, còn Lâm Uyển chỉ cần chuyên tâm vào việc thêu thùa trọng yếu là được.

Nhờ vậy, danh tiếng của Cẩm Tú Các vang dội khắp nơi, chẳng những có được danh hiệu "thương hộ chuyên cung gấm vóc cho hoàng gia", mà còn được Thái hậu khen ngợi, nhất thời phong quang vô nhị. Vốn dĩ Thái hậu từng muốn để Hoàng đế đích thân ban tặng hoành phi, song Lâm Uyển uyển chuyển khước từ. Bởi nàng biết Hoàng đế vốn có thành kiến, nàng há lại dại dột mà tiến thân, tự chuốc thêm hiềm khích?

Hoàng đế đối với sự tự biết thân phận của nàng cũng xem như hài lòng. Tuy không ban hoành phi, nhưng cũng không tiếc mấy lời ngợi khen. Đối với một thương hộ mà nói, lời vàng ngọc từ miệng đế vương đã là vinh hiển tột cùng.

Đang lúc chuẩn bị rời cung, Chu Chiêu Dũ vội vã chạy đến, sắc mặt khó coi:

"Ta không tìm thấy Tiết Thiếu Đức!"

"Có khi lại chạy đi đâu gây chuyện rồi," Lý Dung Dung thản nhiên đáp, "không cần để ý tới hắn, trong cung hắn vốn quen thuộc, chẳng thể lạc đâu được."

Dung Dung và Thiếu Đức từ nhỏ từng làm bạn đọc cho hoàng tử, công chúa, vì vậy đối với hoàng cung cũng coi như quen thuộc.

Chu Chiêu Dũ lại cau mày:

"Còn một con ch. ó ngao cũng biến mất."

"…." Lý Dung Dung sững người.

"…." Lâm Uyển cũng thoáng ngây ra.

Đêm ấy, trong cung một phen náo loạn. Cuối cùng Hoàng đế hạ lệnh cho Chu Chiêu Dũ mang người lục soát khắp hoàng cung, mới tìm thấy bên bụi cỏ cạnh hồ sen một chiếc giày của Thiếu Đức.

"Tháo cạn nước hồ." Chu Chiêu Dũ lập tức ra lệnh.

Lý Dung Dung nắm c.h.ặ. t t.a. y Lâm Uyển, gương mặt lộ vẻ còn khó coi hơn cả khóc:

"Hắn… hắn sẽ không ở dưới đó đúng không? Cùng lắm… cùng lắm chỉ bị ch. ó c.ắ. n phải m.ô.n. g rồi trốn đi thôi, phải không?"

Lâm Uyển vỗ nhẹ tay nàng, an ủi đôi câu, trong lòng ngầm cầu nguyện Thiếu Đức vạn lần đừng xảy ra chuyện.

Nước trong hồ bị tháo sạch, đáy hồ lộ ra một thi thể, trắng bệch phơi ra sau nhiều ngày ngâm nước.

Lý Dung Dung đôi chân mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất, rồi như người mất trí mà muốn lao xuống hồ. Lâm Uyển vội vàng ôm chặt lấy:

"Chớ xúc động, Dung Dung, đừng xúc động!"

Dung Dung khóc gào:

"Hắn sao có thể c.h.ế. t thế này! Sao có thể! Ta còn chưa kịp hỏi hắn! Nghe nói khi hắn đ.á.n. h Từ Trạch, hắn hạ thủ vô cùng nặng, thậm chí chẳng màng tự làm mình bị thương. Lúc ấy ta đã muốn hỏi… hắn hận Từ Trạch đến vậy, có phải vì… vì thích ta?"

"Ta muốn đích thân hỏi hắn, hỏi xem hắn có thích ta hay không!"

Dung Dung vùng thoát khỏi tay Lâm Uyển, vừa định lao xuống thì bỗng có người giữ chặt lấy. Nàng kinh ngạc kêu lên:

"Tiểu Uyển, buông ta ra, cho ta đi…"

Lâm Uyển khẽ nói:

"Không phải ta giữ ngươi."

Dung Dung sửng sốt, ngẩng đầu liền thấy một kẻ đầu đội đầy cỏ rác, ánh mắt thâm trầm nhìn mình, chẳng phải chính là Tiết Thiếu Đức đó sao!

"Ta ở đây. Ngươi hỏi đi."

Thì ra hắn bị ch. ó ngao rượt đuổi, gấp quá suýt nhảy xuống hồ sen, nhưng lại chê nước trong hồ bẩn, bèn chui vào lỗ ch. ó trốn. Ai ngờ nằm chờ lại ngủ quên, tỉnh dậy đã nghe thấy tiếng khóc gào của Dung Dung.

Lâm Uyển đứng xem náo nhiệt, ngay cả Chu Chiêu Dũ cũng quay lại nhìn, vốn tưởng có thể được xem một màn tỏ tình lay động lòng người, ai ngờ chưa kịp cảm động thì Dung Dung đã lao tới, giơ tay đ.á.n. h Thiếu Đức túi bụi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!