Chương 39: (Vô Đề)

Lâm Uyển thất thần bước ra ngoài, trong đầu hỗn loạn rối bời.

Chu Chiêu Dũ cũng đi tới.

Vừa nhìn thấy chàng, trong lòng nàng càng thêm hổ thẹn. Cơ hội để chứng minh trong sạch ngày trước là do chính chàng tranh thủ giúp nàng, nàng còn từng thề thốt sẽ nhất định giành thắng lợi. Chàng đã tin tưởng nàng đến thế, vậy mà giờ nàng lại khiến chàng thất vọng.

"Đừng lo, chúng ta cùng nhau nghĩ cách, ắt sẽ tìm ra lối giải quyết." – Chu Chiêu Dũ ôn hòa an ủi.

Lâm Uyển gượng cười: "Ta hiểu tấm lòng của mọi người, nhưng thôi đi! Chỉ là một cuộc tỷ thí, không đáng để các ngươi vì ta mà mạo hiểm."

Nàng đã nghĩ thông: thêu kém thì nàng có thể gắng sức luyện tập, nhưng nếu đối đầu với quyền quý, nàng có gì để tranh? Chẳng lẽ để những người này vì nàng mà Khang Vương, thậm chí đắc tội cả Hoàng đế sao?

Có lẽ nàng vốn chẳng nên ôm lấy mộng tưởng. Nàng đã rời bỏ Tấn An Hầu phủ, nay chỉ là một dân thường, có lẽ đúng như Tô Dao nói, nàng chỉ nên sống một đời bình phàm, an ổn như lẽ ra vốn phải thế.

"Tiểu Uyển…" – Lý Dung Dung kinh ngạc nhìn nàng, chỉ thấy khí chất tự tin nơi nàng đã biến mất, cả người bỗng chốc tiêu điều ảm đạm – "Tô Dao đã nói gì với ngươi? Để ta đi tìm ả lý luận!"

Chu Chiêu Dũ khẽ ngăn nàng, bước đến bên cạnh Lâm Uyển, đưa ra một con ấn.

Lâm Uyển nghi hoặc nhận lấy, theo ý chàng in xuống giấy, lập tức hiện ra ba chữ đỏ tươi: Tiêu Cảnh Hành.

Ấy chính là chữ của nàng.

Khi nàng mới vào hầu phủ, lão phu nhân yêu cầu nàng cầm kỳ thư họa đều phải thông thạo, tất cả phải theo tiêu chuẩn đại gia khuê tú. Nhưng nàng vốn quen tùy ý, ngoài múa, thêu và bày biện món ăn, những thứ khác đều chẳng biết.

Nàng chỉ còn cách liều mình học, từ sớm đến tối không hề buông lơi, cuối cùng cũng có chút dáng dấp.

Một ngày nọ, khi đang luyện chữ, nhìn nét chữ của mình có vài phần giống mẫu, nàng có chút đắc ý. Nhưng bên cạnh lại vang lên tiếng cười nhạt: "Thật khó coi."

Tiêu Cảnh Hành không buồn liếc mắt, cầm chữ nàng viết xem rồi châm chọc: "Người ta thường nói chữ như người, nét chữ ngươi có lấy được một tia cốt khí của chính mình chăng?"

Lâm Uyển đỏ mặt. Nàng chỉ biết bắt chước người khác, nào có ý tứ của bản thân. Nghe hắn nói, nàng chợt bừng tỉnh – hiện giờ từng cử chỉ của nàng, đều chẳng còn là nàng nữa.

Nhìn hắn xoay người rời đi, nàng khe khẽ thốt: "Ta không biết."

Vốn nghĩ hắn sẽ chẳng nghe, ai ngờ hắn lại quay lại, nắm tay nàng cầm bút viết xuống hai chữ Lâm Uyển. Chữ hắn cứng cáp hữu lực, mang theo phong mang, hệt như con người hắn.

Nàng nhìn gương mặt nghiêng của hắn, thuận theo ánh mắt kiên định chuyên chú ấy mà cúi xuống nhìn bàn tay hai người giao nhau cùng ngòi bút nhảy múa trên giấy.

"Viết điều ngươi thích, đừng đ.á.n. h mất cái của riêng mình." – Hắn nói.

Trong lòng nàng khẽ run, tựa hồ một hạt mầm nhỏ nhoi bắt đầu sinh sôi.

Từ đó, nàng bắt đầu lén tập chữ. Không muốn để lão phu nhân hay biết, nàng chỉ có thể sau giờ học mỗi ngày trốn vào đình trong hậu viện mà lặng lẽ luyện.

Khi ấy là mùa đông giá buốt, tuyết phủ dày khắp sân, nhưng nàng không sợ gió tuyết, ngày nào cũng chăm chỉ.

Đến một hôm, rốt cuộc nàng viết ra được mấy chữ khiến chính mình vừa ý, hân hoan vô cùng, chẳng hay Tiêu Cảnh Hành đã đứng ngay sau lưng từ khi nào.

Ngón tay thon dài của hắn khẽ lướt qua chữ trên giấy, giọng mang theo chút trêu chọc: "Thích ta sao?"

Bởi trang giấy kia, kín đặc đều là tên hắn.

Ấy chính là động lực để nàng kiên trì. Nếu còn có điều gì là của riêng nàng, thì đó là một tấm tình cảm thầm mến hắn.

Nàng không dám thừa nhận, hoảng loạn thu dọn đồ chạy đi, chẳng để ý làm rơi mất một tờ.

"Con ấn này là A Cảnh tự tay khắc, vẫn luôn mang theo bên mình." – Chu Chiêu Dũ nói – "Hắn bảo, mỗi lần ở quân doanh không chịu nổi, hắn lại lấy nó ra tự khích lệ bản thân. Hắn nói, khi ấy ngươi mất đi người thân, rơi vào cảnh lạ lẫm, hoảng sợ, vô trợ, vậy mà vẫn chẳng khuất phục. Hắn chính nhờ ngươi mà có thêm dũng khí."

Lâm Uyển ngẩng đầu, không dám tin.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!