Chương 38: (Vô Đề)

Lý Dung Dung buồn bã một lát, chợt sực nhớ ra hôm nay chính là ngày diễn ra cuộc thi tuyển chọn cung cẩm!

"Tiểu Uyển, bây giờ chắc không muộn quá chứ? Ngươi còn chạy tới tìm ta làm gì, lỡ mà lỡ việc tỷ thí thì sao?!" Lý Dung Dung nói rồi lại quay sang mắng Xương Thiếu Đức: "Còn ngươi nữa, sao không nhắc nhở Tiểu Uyển? Trên đời này còn việc gì quan trọng hơn cuộc thi chứ!"

"Ngươi quan trọng hơn." – Xương Thiếu Đức bỗng dưng đáp, giọng chắc nịch – "Chúng ta đều nghĩ vậy."

Lâm Uyển khẽ cười, gật đầu: "Đừng vội, chắc vẫn kịp."

Nàng không đem những hoài nghi trong lòng nói ra. Việc của Dung Dung xảy đến quá đúng lúc, lại còn ầm ĩ đến vậy, nhất định sẽ dây dưa mãi không dứt. Trong Lý phủ giờ chỉ còn mình Dung Dung, cô đơn không ai che chở, nàng tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn.

Nếu thật có kẻ cố ý bày ra chuyện này, thì điều duy nhất hắn tính sai chính là sự quyết liệt, quật cường của Dung Dung – cũng chẳng ngờ nàng vốn chẳng bận tâm đến danh tiếng, thậm chí dám thẳng thừng đoạn tuyệt với chính phụ thân mình.

Phải biết rằng, triều đình hiện nay tôn sùng chữ hiếu, con cái mà đoạn tuyệt quan hệ với cha thì chính là đại nghịch bất đạo. Nhưng họ đâu biết, bao năm qua Dung Dung phải chịu bao nhiêu oan ức và bất công, để đi đến bước đường hôm nay, kỳ thực đã là bất đắc dĩ.

Khi Lâm Uyển cùng mọi người đến cung thì các thí sinh khác đã có mặt đông đủ. Nhìn thấy nàng, Tô Dao khựng lại một thoáng, nhưng rồi lập tức nở nụ cười bình thản.

Lâm Uyển không đoán được trong lòng Tô Dao toan tính gì, nhưng trực giác cho nàng một cảm giác chẳng lành.

Lần này, qua vòng sơ khảo đã chọn được tổng cộng hai mươi bức thêu, tất cả đều phải đưa vào Nội đình ti trong cung để quan viên cùng nhau chọn ra tác phẩm xuất sắc nhất. Cuối cùng, thái hậu hoặc hoàng hậu sẽ đích thân xem qua, nếu không có gì đáng chê, thì cung cẩm năm nay sẽ do người thắng đảm trách.

Đây là vinh dự cực lớn đối với bất kỳ thương hộ vải vóc nào.

Quy mô của Cẩm Tú Các vốn không lớn, vì vậy Lâm Uyển đã hợp tác cùng Lăng Hoài Cẩn, dùng loại vân cẩm thượng đẳng do Lăng thị bố trang cung cấp. Nếu giành thắng lợi, sẽ lấy danh nghĩa Lăng thị bố trang cùng Cẩm Tú Các mà tiến cống.

Đối với Cẩm Tú Các và Minh Nguyệt Phường, kết quả lần thi này còn liên quan đến cả vụ kiện đang dây dưa giữa hai nhà.

Thái hậu cũng đến, hai bên có hoàng hậu và Lệ phi tháp tùng. Hoàng hậu trông có vẻ tiều tụy, trái lại Lệ phi lại diễm lệ rạng ngời, lấn át cả khí thế của hoàng hậu.

Sau khi mọi người hành lễ xong, toàn bộ các bức thêu đều được đưa lên, mỗi bức đều đã được ghi dấu hiệu rõ ràng nên không sợ lẫn lộn.

"Này là Minh Nguyệt Phường, này là Ngọc Yên Các…" – vị nội thị cầm sổ lần lượt đối chiếu – đến cuối cùng lại cau mày hỏi: "Vậy thêu phẩm của Cẩm Tú Các đâu?"

Một tiểu thái giám vội vàng quay lại tìm, nhưng vẫn không thấy, tra xét thì phát hiện hai nội thị chịu trách nhiệm mang đồ của Cẩm Tú Các vào cung cũng biến mất!

"Còn không mau tìm?!" – Thái hậu nghiêm giọng – "Ai gia muốn xem kẻ nào dám giở trò ngay dưới mí mắt ai gia!"

Người của Nội đình ti vội vã tản ra tìm kiếm, nhưng vẫn bặt vô âm tín. Thái hậu và hoàng hậu đều tăng cường nhân thủ, song khắp nơi vẫn không thấy, hai mạng người cứ thế biến mất ngay trong cung!

Lâm Uyển cả người ngây dại. Tấm thêu này là tâm huyết nàng dốc hết, còn chứa đựng bao kỳ vọng – không chỉ của Cẩm Tú Các, mà còn cả sự khích lệ của Dung Dung, Xương Thiếu Đức, Lăng Hoài Cẩn, Chu Chiêu Dũ… và thậm chí cả Tềnh Cảnh Hành, kẻ đã mạo hiểm giúp nàng tìm được kim tuyến.

Bề ngoài nàng vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng sớm đã dồn hết quyết tâm, chỉ muốn giao cho mọi người một đáp án hoàn mỹ, chứng minh bản thân thật sự có thể làm thành một việc lớn.

Vậy mà, mọi sự chuẩn bị đều xong xuôi, thêu phẩm lại cứ thế biến mất ngay trước mắt.

Nàng thoáng thấy nản lòng: Sao mình có thể sơ suất đến vậy? Tại sao…

"Làm sao có thể chứ? Người của Nội đình ti chẳng phải vẫn đi ngay sau chúng ta vào cung sao? Đông người như thế, sao lại có thể đều biến mất?" – Lý Dung Dung cũng sốt ruột đến đỏ mặt, chỉ đành quay sang cầu khẩn quan chủ khảo Từ đại nhân – "Từ đại nhân, ngài đã tận mắt thấy qua tác phẩm của Tiểu Uyển rồi, ngài nói xem có phải đồ nàng thêu là đẹp nhất không?"

"Thái hậu nương nương và hoàng hậu nương nương đều ở đây, sao có thể chỉ một mình Từ đại nhân mà quyết định ai hơn ai kém?" – Lệ phi cười, giọng ngọt mà chua – "Theo bản cung thấy, những bức ở đây đều tuyệt cả, mọi người nói có đúng không?"

Chúng quan đều phụ họa. Hoàng hậu đưa mắt nhìn Lâm Uyển, trong lòng ngầm tiếc nuối cho nàng. Nếu thêu phẩm đã được đưa vào hậu cung, nàng còn có thể giúp tìm, nhưng giờ lính gác Đông môn khẳng định không có ai vào, vậy thì nàng cũng đành bất lực.

Người của Nội đình ti bắt đầu tiến hành thẩm định các thêu phẩm khác.

Thái hậu không buồn xem, chỉ phân phó thái giám bên cạnh: "Đi xem Hoàng thượng có rảnh không? Sao còn chưa tới?"

Thái giám còn chưa kịp lui ra, Lệ phi đã cất tiếng: "Thái hậu, Hoàng thượng quốc sự bận rộn, đâu có thời gian nhúng tay vào chuyện vụn vặt này. Người cũng đừng chờ nữa!"

"Hoàng hậu chẳng qua là muốn thể lượng Hoàng thượng, tìm một cái cớ cho ngài ấy nghỉ ngơi thôi, cần gì ngươi nhiều lời!" – Hoàng hậu nghe Lệ phi ngạo mạn thì bất mãn, dẫu sao ả cũng chỉ dựa vào sủng ái của vua mà dám vênh vá ngay trước mặt Thái hậu!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!