Trong nhà người không nhiều, Lâm Uyển và Trần Ngọc bận rộn một lúc đã chuẩn bị xong đồ dùng cho ngày Tết. Con hẻm Lãnh Hoài trang trí đèn hoa rực rỡ, khắp nơi náo nhiệt.
Chu Chiêu Dũ, Lăng Hoài Cẩn, Lý Dung Dung cùng Tạ Thiếu Đức đều mang lễ Tết đến. Triệu Thành còn hăng hái xung phong lo cả bàn tiệc giao thừa cho họ.
Ăn xong cơm tất niên, Lý Dung Dung cùng tiểu đồng gác cổng ra ngoài đốt pháo hoa, còn Lâm Uyển thì một mình xách đèn lồng đi dạo loanh quanh.
Đi một lúc, nàng bất giác đã tới gần phủ Tấn An hầu. Lâm Uyển tự giễu cười, định quay người trở về.
Bỗng nhiên, trên phố vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, đều đặn chỉnh tề. Tim nàng chấn động – âm thanh ấy, nàng quen thuộc vô cùng. Mỗi lần Tiêu Cảnh Hành ra trận, chính là tiếng vó ngựa này.
Chẳng lẽ, hắn lại sắp xuất chinh?
Lâm Uyển ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy một đội thân binh từ trong phủ đi ra. Nàng thầm nghĩ chắc Tiêu Cảnh Hành đã khởi hành tới quân doanh rồi.
Nàng đang định rời đi thì phía sau bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc:
"Uyển Uyển."
Lâm Uyển quay đầu, thấy Tiêu Cảnh Hành mặc giáp sáng choang, từ trên lưng ngựa bước xuống, đi thẳng về phía nàng.
Tim nàng khẽ siết lại, hỏi:
"Ngươi… sắp xuất chinh?"
"Ừm. Phương Bắc có giặc Địch xâm phạm, liên tiếp phá hai tòa thành. Thánh thượng hạ lệnh ta gấp rút điểm binh, tiến về Thanh Châu."
"Vậy… ngươi có chuẩn bị đủ…" Lời chưa dứt, theo bản năng nàng muốn hỏi hắn đã mang đủ y phục, t.h.u.ố. c trị thương chưa. Trước kia nàng chẳng giúp được gì, chỉ có thể dồn hết tâm sức vào việc này. Bây giờ nghĩ lại, e là hắn đâu thiếu thốn gì.
Tiêu Cảnh Hành đón lấy một chiếc hộp từ tay Thường Phúc, trao cho nàng:
"Đây là lễ Tết cho ngươi. Vốn định bảo Thường Phúc mang sang. Ta không ở Kim Lăng, nếu có việc, ngươi có thể tìm hắn."
"Ta… không cần…"
"Chỉ là ít đồ ăn thôi." Hắn giải thích ngắn gọn, Lâm Uyển mới thôi từ chối.
"Ngươi phải giữ gìn sức khỏe." Lâm Uyển không kìm được dặn dò. Dù nàng đã chẳng còn là người chờ hắn ở nhà, nhưng vẫn mong hắn bình an trở về.
"Được." Khóe môi Tiêu Cảnh Hành khẽ cong, nói:
"Đợi ta trở về."
Lâm Uyển nhìn hắn lên ngựa, bóng dáng dần xa. Rõ ràng là ngày đoàn viên, mà hắn lại phải đi biên ải, nơi chờ đợi hắn chỉ có chiến trường băng lạnh. Bất giác, nàng chạy lên mấy bước, lớn tiếng gọi:
"Nhất định phải bình an trở về!"
Trong mắt Tiêu Cảnh Hành thoáng nở nụ cười rực rỡ, sáng hơn cả pháo hoa nơi chân trời.
Qua Tết, Lâm Uyển lại bận rộn. Ngoài việc lo chuyện buôn bán của Cẩm Tú Các, toàn bộ tâm tư nàng đều đặt vào cuộc thi tiến cống gấm vóc.
Sau Nguyên Tiêu, cung đình ban ra đề mục: năm nay là Long Phụng Trình Tường.
Năm xưa, dòng họ Lâm từng nhờ bức "Bách Điểu Triều Phụng" mà được Thái hậu ban thưởng, loại gấm thêu này vốn là sở trường. Nhưng Lâm Uyển không lo, bởi nàng đã cùng mấy thợ thêu bàn bạc, nghĩ sẵn cách biểu hiện tinh xảo nhất.
Cẩm Tú Các hiện có bốn thợ thêu. Hai người tay nghề bình thường nhưng căn cơ vững, chuyên làm các việc cơ bản. Hai người kia kỹ nghệ xuất sắc, thường cùng Lâm Uyển nghiên cứu.
Mà Lâm Uyển cũng không giấu nghề, cái gì biết đều sẵn sàng chỉ dạy. Nàng cho rằng, muốn kỹ pháp tiến xa thì phải có nhiều người học. Học được hay không còn ở thiên tư và sự cần cù. Như Tương thêu, Thục thêu, Tô thêu… người học nhiều, nhưng thành đại gia chỉ đếm trên đầu ngón tay. Song cũng nhờ những bậc đại gia ấy mà nghệ thuật mới truyền nối lâu dài.
Ngược lại, thêu pháp của họ Lâm lại khư khư giữ bí mật, không truyền ngoại nhân, chẳng dạy tức phụ, vì vậy mới càng ngày càng xuống dốc. Đến đời này, ngoài Lâm Tuấn Lỗi có chút tay nghề, hầu như chẳng còn ai. Suy tàn là chuyện tất nhiên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!