Chương 32: (Vô Đề)

Sau khi Tiêu Cảnh Hành rời đi chưa bao lâu, Lâm Uyển liền bị một trận động tĩnh làm tỉnh giấc. Lý Dung Dung lén lút bước vào, mắt liếc ngang dọc, tay còn toan sờ mó khắp nơi.

"Đại tỷ, ta nhờ tỷ đến đón ta, chứ không phải đến đây trộm đồ đâu nhé!" Lâm Uyển giữ chặt lấy cánh tay Dung Dung đang định với lấy thanh hắc kiếm treo trên vách. "Đây là của Tiêu Cảnh Hành, hắn không thích người khác động đến đồ của mình."

"Của Tiêu Cảnh Hành ư?" Lý Dung Dung nở một nụ cười gian giảo, "Vậy thì đây là phòng của hắn. Muội lại ngủ ở trong này… chẳng phải hai người…"

"Đừng suy nghĩ lung tung!" Lâm Uyển vội quay đầu đi, trong lòng có chút bối rối. Lúc này nàng mới nhận ra trong phòng đã có thêm rất nhiều đồ vật của Tiêu Cảnh Hành, thoạt nhìn hoàn toàn không giống một nơi bỏ không. Chẳng lẽ hắn đang ở đây?

"Tiểu Uyển, muội sẽ không phải mềm lòng rồi chứ? Trời đất rộng lớn, nam tử tốt còn nhiều, muội tuyệt đối đừng lưu luyến hắn!"

"Không có gì phải lưu luyến." Lâm Uyển dứt khoát bước ra ngoài. Thanh Hoan viện vốn ở vị trí hẻo lánh, người canh giữ đã bị Dung Dung tìm cách dẫn đi. Vì vậy, hai người nhanh chóng theo mật môn ra khỏi hầu phủ.

Cánh cửa mật đạo ấy chính là do Lâm Uyển trước kia âm thầm mở ra để tiện xuất phủ mà không muốn bị lão phu nhân phát hiện. Chỉ là sau khi gả cho Tiêu Cảnh Hành, nàng tự giác tuân thủ quy củ, hiếm khi lại sử dụng.

Ngoài cửa, Tiết Thiếu Đức đang chờ sẵn, lập tức bịt kín mật môn một lần nữa.

Ngay khi họ vừa rời đi, liền có người chạy đến bẩm báo:

"Thế tử gia, Lâm cô nương quả nhiên đã đi từ mật môn."

Lâm Uyển vẫn tưởng chỉ mình biết lối đi ấy, nào hay mỗi lần nàng lén ra ngoài, hắn đều rõ cả.

Nàng khi ấy, tựa như con cá khát thở, lặng lẽ chui ra ngoài hít mấy ngụm không khí trong lành rồi lại nhanh chóng quay về, hóa thân thành tiểu thư đoan trang, giữ lễ nghiêm ngặt.

Một lần, nàng lén đi ra, trùng hợp gặp một gánh hàng kẹo hồ lô nghỉ chân trong ngõ nhỏ. Nàng vui vẻ mua năm xâu, ngồi ngoài đường ăn một hơi hết sạch.

Khi ấy, hắn đang ngồi trên tường, ngay nơi chỉ cần nàng quay đầu là sẽ thấy.

Hồi tưởng lại dáng vẻ thỏa mãn lúc nàng ăn xong, khóe miệng Tiêu Cảnh Hành hơi nhướng lên. Hắn khẽ nói:

"Hãy để người tiếp tục bảo hộ nàng."

Người đi theo bảo vệ nàng đều là thân binh riêng của hắn.

Hôm sau, vụ án của Lâm Uyển chính thức khai đường thẩm xét.

Nàng đường hoàng xuất hiện trước công đường, mặc cho ánh mắt chỉ trỏ dị nghị khắp nơi, vẫn không chút sợ hãi.

Vừa mới lên công đường, liền có người bẩm Khang Vương đến. Điều khiến mọi người bất ngờ hơn là Ninh Vương cũng giá lâm.

Lâm Uyển khẽ thở phào. Sự có mặt của Khang Vương khiến vụ án này thêm khó khăn, song may thay Chu Chiêu Dũ – tức Ninh Vương) cũng đến. Chỉ cần hắn ở đây, nàng tin rằng việc thẩm án sẽ công minh.

"Đại hoàng huynh sao cũng đến đây?" Chu Chiêu Dũ hỏi.

"Nghe nói vụ này liên quan đến thêu pháp Lâm thị Thanh Hà. Bổn vương nhớ rõ, thêu pháp ấy từng được Hoàng thất tán thưởng, Thái Hậu còn cho phép tự lập một phái riêng. Nay sự việc liên quan đến danh dự Hoàng thất, bổn vương tự nhiên phải để tâm." Khang Vương mỉm cười, liếc nhìn Lâm Uyển, lời nói ngầm mang ám chỉ, "Nhưng nhị hoàng đệ sao lại đến? Chẳng lẽ như lời đồn, vì tư tình riêng tư…"

"Đại hoàng huynh nói đùa rồi." Chu Chiêu Dũ bình thản đáp, "Nguyên do của ta cũng giống ngươi, là vì danh dự của Hoàng thất, nên đặc biệt tới đây giám sát, bảo đảm công đường được xét xử công minh."

Hai người sóng mắt giao nhau, đều hiểu rõ tâm tư đối phương, rồi một tả một hữu ngồi xuống dưới quan phủ Doãn.

Chu Chiêu Dũ gật nhẹ đầu với Lâm Uyển. Nàng đáp lại bằng ánh nhìn thản nhiên, chứng tỏ mình không sợ dèm pha.

Tuy thời thế đã có phần khai phóng, song nữ tử lên công đường vẫn bị coi là việc xấu. Có người khen nàng đoan chính, dám đứng ra tự biện bạch; nhưng cũng có kẻ chê cười, bảo nàng không giữ phụ đức, chẳng biết xấu hổ.

"Chẳng phải nàng ta là tiền thê của Thế tử phủ Tấn An Hầu sao? Thế mà hầu phủ chẳng thèm quản đến?"

"Đã nói là tiền thê rồi. Nhà người ta tránh còn chẳng kịp, sao có thể vì nàng ta mà ra mặt? Nghe nói vị Thế tử ấy với nàng vốn không thuận hòa, khi cưới chỉ là bị ép buộc…"

"Thảo nào bị đuổi ra khỏi cửa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!