Sách Thiếu Đức vội vã đưa tay che mũi, toàn thân cứng đờ xoay người lại. Trần Ngọc cùng mấy vị thêu nương trong tiệm đều lén che miệng cười hắn.
"Thế nào?" – Lâm Uyển vô cùng hài lòng trước phản ứng của mọi người.
Chúng thêu nương đồng thanh đáp:
"Quá đẹp!"
"Lý tiểu thư quả như tiên nữ trên chín tầng trời hạ xuống!" – Trần Ngọc không tiếc lời khen ngợi.
Lý Dung Dung bị ánh mắt mọi người vây quanh, trên má ửng đỏ:
"Là xiêm y đẹp thôi."
"Xiêm y đẹp, nhưng người mặc càng đẹp hơn." – Lâm Uyển mỉm cười, giọng mang theo tán thưởng: – "Chỉ có ngươi mới có thể mặc ra phong thái này."
"Bộ xiêm y này chắc hẳn phí công sức lắm, ta muốn mua, nhưng ngươi tuyệt đối không được giảm giá!" – Lý Dung Dung vừa nói vừa lấy hà bao, lục lọi một hồi mới phát hiện chỉ còn mấy lạng bạc vụn, liền hốt hoảng: – "Ôi chao, số này chắc chắn không đủ!"
Nàng biết rõ, chỉ riêng đoạn lụa đã quý hơn thường phục, huống hồ đường kim mũi chỉ tinh xảo, thêu pháp tuyệt diệu, nếu bày bán ngoài phố, tất phải đáng giá bạc nén.
Lâm Uyển khẽ lắc đầu:
"Đừng vội lấy bạc, ta có điều kiện muốn nhờ ngươi."
"Điều kiện?"
"Ta nhớ hàng năm vào độ này, các phu nhân tiểu thư nhà quan đều tổ chức yến thưởng phong, phải không?"
"Thưởng phong thì cũng chỉ là cái cớ, vốn dĩ chính là dịp để lui tới giao hảo, tụ tập ba ngày hai bận, chán ngán cực kỳ." – Lý Dung Dung bỗng hiểu ý, ngạc nhiên: – "Chẳng lẽ ngươi muốn ta mặc xiêm y này tham dự yến hội?"
Lâm Uyển cười dịu dàng, ánh mắt như mẫu thân nhìn hài tử, còn nháy mắt với nàng:
"Không phải xiêm y của ta, mà là của ngươi."
"Không được, không được! Tiểu Uyển, ngươi biết đó, chẳng phải ta không muốn giúp, mà là…"
Lâm Uyển nắm tay nàng, ôn nhu nói:
"Chuyện xưa đã qua, ngươi không thể cứ mãi lùi bước. Tin ta, cũng tin chính bản thân ngươi, nhất định sẽ không có vấn đề."
Lý Dung Dung cúi đầu nhìn hoa văn tinh xảo nơi vạt váy, c.ắ. n môi, rốt cuộc gật đầu.
Sau khi nàng rời Cẩm Tú Các, Sách Thiếu Đức lại quay trở lại một mình.
"Uyển tỷ, chuyện Lý Dung Dung… trước kia là thế nào?"
"Ngươi hỏi lắm làm gì?"
"Chỉ là… ta thấy hôm nay nàng kia ấp a ấp úng, thật chẳng giống thường ngày, trong lòng hiếu kỳ thôi."
Lâm Uyển liếc hắn, cười nhạt, bèn kể lại nguyên do.
Lý Dung Dung vốn là đích trưởng nữ của Lý phủ, lẽ ra địa vị không thấp. Chỉ tiếc tính tình thẳng thắn, chẳng biết uốn lưỡi, chẳng khéo mềm mỏng, nên không bằng đám thiếp thất, thứ muội nhu thuận ngọt giọng.
Trong phủ có một thiếp thất được Lý đại nhân sủng ái, ngấm ngầm tác oai, lại đoạt luôn quyền quản gia. Nương của Lý Dung Dung là chính thất, tính tình quật cường, chẳng thèm thủ đoạn tranh sủng, chỉ đành khép cửa an phận trong viện. Từ đó, mẫu nhi Lý Dung Dung bị chèn ép đủ đường, bạc lương hằng tháng bị cắt xén, muốn oán trách cũng vô dụng.
Thứ muội Lý Ngọc Như lại càng lợi hại, thường ngày bêu xấu tỷ tỷ, tung điều tiếng khắp nơi, hại nàng nhiều phen trở thành trò cười.
"Lần trước đại nhân hồi Kim Lăng, mở tiệc chiêu đãi, Ngọc Như được thêu xiêm lộng lẫy, còn Dung Dung bị đưa cho xiêm y lỗi thời. Đến yến hội, Ngọc Như quang hoa bốn phía, còn Dung Dung thì bị mỉa mai là thất lễ, khiến cả Lý phu nhân cũng bị chê dạy con bất nghiêm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!