Chương 19: (Vô Đề)

"Hoàng thượng!" – Giọng của Tiêu Cảnh Hành vang lên. – "Thần đối với tiểu thư họ Hứa vốn chẳng có tình ý. Vừa rồi lúc cứu nàng, thần cũng không hề đụng chạm da thịt, hoàn toàn chẳng tính là mạo phạm. Hứa tiểu thư phẩm hạnh thanh cao, tâm tư thuần khiết, mong hoàng thượng thay nàng chọn một mối hôn khác thích hợp hơn."

Lời vừa dứt, cả điện đều kinh ngạc. Hứa Hàm suýt ngã, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt chan chứa oán hận nhìn chàng.

"Ngươi đã cứu, chẳng lẽ định không chịu trách nhiệm?" – Người mở miệng là Khang vương Chu Chiêu Lễ.

Tiêu Cảnh Hành đáp: "Điện hạ, vừa rồi Hứa tiểu thư rơi xuống nước, ta thấy tận mắt, tự nhiên không thể đứng nhìn. Nhưng nghĩ tới danh tiết của nàng, ta chỉ dùng một dải lụa kéo nàng lên, chưa từng có tiếp xúc thân thể."

Dải lụa ấy vốn chàng định dùng để băng cổ chân cho Lâm Uyển. Lâm Uyển liếc nhìn, trong lòng dâng lên cảm xúc phức tạp: vừa cảm động, vì xưa nay chàng chưa từng để ý tới nàng, vậy mà nay lại nhớ thương vết thương của nàng; nhưng cũng thấy lạnh lẽo, bởi hóa ra xưa kia chẳng phải chàng không hiểu đạo tránh hiềm nghi, mà là vốn không muốn để tâm.

"Ngươi cũng thấy rõ hết rồi còn gì?" – Chu Chiêu Lễ vẫn truy vấn. – "Hứa cô nương rơi xuống nước, y phục hỗn loạn, bị ngươi nhìn thấy cả, cũng nên do ngươi chịu trách nhiệm."

Lời đã quá đáng, nhưng Hứa Hàm chỉ c.ắ. n môi, cúi đầu, không nói một lời.

Đúng lúc này, Tô Dao đẩy huynh trưởng ra: "Nếu nói là nhìn thấy, thì khi ca ca ta cứu ta cũng nhìn thấy Hứa tiểu thư rồi. Nếu cần chịu trách nhiệm, ca ca ta mới nên chịu trách nhiệm ấy chứ!"

Mặt Hứa Hàm thoắt trắng bệch, căm giận lườm Tô Dao.

Tô Dao vẫn chưa buông tha: "Hơn nữa, lúc sau các thị vệ bị kinh động kéo tới cũng đều trông thấy cả. Chẳng lẽ bọn họ cũng đều phải chịu trách nhiệm?"

Chưa dứt lời, Tiêu Cảnh Hành đã lạnh nhạt ngắt: "Trời thu, y phục vốn dày, Hứa tiểu thư không hề có gì thất lễ. Chỉ là rơi xuống nước, dẫu bị người thấy, cũng chẳng tổn hại thanh danh."

Hứa Hàm bước tới, ánh mắt ngấn lệ nhìn chàng: "Thế tử đã bảo hộ sự trong sạch của ta, ắt chẳng phải hoàn toàn vô tình. Thế thì cớ sao không chịu cưới ta?"

Lâm Uyển đứng bên cạnh, thấy Hứa Hàm tới gần liền muốn lùi lại, song Tiêu Cảnh Hành như đã nhận ra, bất ngờ đưa tay giữ chặt cổ tay nàng. Nàng hoảng hốt muốn rút về, nhưng không thoát. May thay, ánh mắt mọi người đều dồn cả vào Hứa Hàm, không ai chú ý.

"Ta chẳng phải thương tiếc ngươi, chỉ là nói thật. Ta tuy không muốn cưới ngươi, nhưng cũng chẳng muốn ngươi vì thế mà mang tiếng xấu. Đổi lại là bất cứ ai, ta cũng sẽ làm vậy." Dứt lời, Tiêu Cảnh Hành xoay người hướng hoàng đế: "Xin bệ hạ thứ tội, thần không thể lấy Hứa tiểu thư."

Hứa Hàm run rẩy, nhục nhã, không cam lòng, nhưng lại nảy sinh cố chấp:

"Không thể cưới ta? Thế sao tặng ta thơ? Thế sao khen ta là ánh trăng sáng? Thế sao khiến ta si tâm lầm lỡ?" – Nàng khóc nức nở, dung nhan rơi lệ khiến nhiều người động lòng.

Ngỡ rằng là tình ý thâm sâu, hóa ra chỉ là một phía hữu tình, một phía vô tình.

Tiêu Cảnh Hành chỉ đáp nhỏ: "Xin lỗi."

Ngay cả một lý do hợp lẽ cũng không cho nàng.

Hứa Hàm mặt như tro tàn, lại c.ắ. n môi ngẩng đầu, ngoan cường hỏi: "Ta dung mạo, tài tình đều không kém. Nếu cưới ta, tất có thể hòa hợp, kính trọng lẫn nhau. Vì sao chàng không chịu?"

Trong điện, ai nấy đều sững sờ. Một tiểu thư quyền quý dám bày tỏ công khai, vốn nên bị chê trách, nhưng nàng lại là ái nữ của tể tướng, xuất thân hiển hách, văn tài đức hạnh, quả là mối nhân duyên tốt.

"Há chẳng phải vì nàng ta sao?" – Hứa Hàm bất ngờ chỉ về phía Lâm Uyển.

Lâm Uyển sững lại, mới nhận ra nàng ta chỉ Tô Dao đứng phía sau, trong lòng vừa nhẹ nhõm vừa chua xót: thì ra ngay cả tư cách l.à. m t.ì.n. h địch, nàng cũng không có.

Nàng thử rút tay, nhưng tay Tiêu Cảnh Hành vẫn siết chặt.

"Là vì Tô Dao đúng không? Chàng từng vì nàng ấy mà tiêu tốn vàng bạc mở yến sinh thần, vì nàng ấy mà sưu tập trân bảo, thậm chí vì nàng ấy mà bỏ cả vợ chính… Người chàng thật muốn cưới là nàng ấy, có đúng không?"

Mọi người trong điện lập tức ồ lên.

"Nghe nói Thế tử và tiểu thư Tô gia vốn có tình ý…"

"Nghe nói Tô tiểu thư sớm đã định gả vào Tiêu gia…"

"Nghe nói đôi bên khi ở biên cương đã thề ước chung thân…"

Tô Dao nghe vậy, vừa cúi đầu vừa nở nụ cười thẹn thùng. Nhưng ngay sau đó, Tiêu Cảnh Hành thẳng thắn: "Không phải."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!