Khi rời khỏi đại điện, trong lòng Lâm Uyển vẫn còn ngổn ngang. Lúc nàng cùng Lăng Hoài Cẩn đi ra, Tiêu Cảnh Hành vẫn đứng nguyên tại chỗ. Nàng có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn luôn dõi theo mình, ánh nhìn sắc lạnh như lưỡi dao, đ.â. m nhói tận đáy tim.
"Thế nào, thấy đau lòng rồi sao?" – Lăng Hoài Cẩn khẽ hỏi.
Lâm Uyển chỉ khẽ lắc đầu, bước chân tập tễnh đi về phía trước. Thái hậu đã triệu kiến, nàng phải hoàn thành việc được giao.
Nhìn bóng lưng nàng, khóe môi Lăng Hoài Cẩn cong lên một nụ cười khó đoán.
Tới Yến Thọ cung, nàng mới hay Hoàng hậu cũng đang có mặt. Lúc vào hành lễ và ngồi xuống, nàng nhận ra hoàng hậu ngồi thẳng người, thần sắc còn căng thẳng hơn cả nàng.
Lâm Uyển liếc qua đôi bàn tay đang siết chặt khăn lụa của hoàng hậu, trong lòng thầm nghĩ: Xem ra quan hệ bà bà và tức phụ này cũng chẳng hòa thuận gì. Điều ấy cũng dễ hiểu thôi, ngay cả gia đình bình thường cũng còn bất hòa, huống chi là nhà đế vương!
"Ngươi đến vừa khéo." – Thái hậu nửa tựa trên nhuyễn tháp, ánh mắt hẹp dài lười nhác nhìn sang nàng – "Nghe nói thuở nhỏ ngươi từng theo phụ mẫu đi khắp sông núi, kiến thức chẳng ít?"
"Thái hậu nương nương quá lời." – Lâm Uyển vội vàng đáp – "Dân phụ chỉ theo phụ mẫu đi làm chút việc nhỏ, có dịp thấy qua phong tục các nơi mà thôi."
Thái hậu nhếch môi cười lạnh, lại hỏi:
"Cái món Bát hà cung ấy, là ngươi làm ra?"
"Khởi bẩm nương nương, đó vốn là món đặc sản đất Dự, dân phụ chỉ là từng nếm qua rồi nhớ cách làm, chứ chẳng dám nhận là do mình sáng chế."
Trong lòng Lâm Uyển lo lắng, khí thế thái hậu vốn khác hẳn hoàng hậu đoan trang ôn hòa, ánh mắt bà ta bén nhọn, dù chỉ ngả mình trên tháp vẫn tự mang uy thế khiến kẻ khác run sợ.
Thái hậu trầm mặc nhìn nàng một lúc, đúng lúc nàng tưởng sẽ bị trách mắng thì bà lại nói:
"Đã biết làm, còn không mau đi nấu cho ai gia nếm thử?"
Lâm Uyển sững người, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của hoàng hậu, mới tin là thật – thái hậu muốn ăn Bát hà cung.
"Thế nào? Chỉ cho bọn trẻ các ngươi ăn, chẳng lẽ người già như ai gia lại không được? Thuở nhỏ ai gia cũng từng theo phụ thân đi khắp nơi nhậm chức, cái món này ai gia đã nếm qua rồi. Nếu ngươi làm không đúng vị, ai gia tất sẽ phạt!"
"… Mẫu hậu!" – Hoàng hậu lo lắng mở miệng.
"Câm miệng! Đợi ăn là được." – Thái hậu quát một tiếng, hoàng hậu không dám nói thêm.
Lâm Uyển theo cung nữ đến tiểu trù phòng trong điện, dưới sự giúp sức của ngự trù, nhanh chóng chuẩn bị nguyên liệu, chẳng bao lâu sau đã dâng lên nồi canh nóng hôi hổi.
"Ăn một mình thì buồn, các ngươi cũng lại đây, cùng ai gia nếm thử."
Đã có lệnh, Lâm Uyển chỉ còn cách cùng hoàng hậu ngồi xuống. Trước tiền điện đang yến tiệc linh đình, nơi này lại ba người ngồi quanh nồi lẩu, quả thật khó tin.
Nắp vung vừa mở, hương thơm lan tỏa. Hoàng hậu ngơ ngẩn:
"Mẫu hậu… cái này…"
"Ngốc! Cái gì cũng chẳng hiểu." – Thái hậu trừng mắt, tự mình gắp một lát thịt thỏ nhúng vào, làm mẫu cho hoàng hậu – "Thứ này trong cung đã truyền khắp, hoàng đế ưa ăn, đám phi tần ai nấy đều sai người học về lấy lòng hắn, chỉ có ngươi là chẳng biết cái gì!"
"tức phụ chịu dạy bảo." – Hoàng hậu cúi đầu ăn, Lâm Uyển ngạc nhiên nhận ra, ngồi gần thế này, thái hậu cũng không hẳn quá đáng sợ.
"Vị không tệ." – Thái hậu gật đầu, rồi lại nhìn Lâm Uyển – "Nói xem, thuở nhỏ ngươi từng đi những đâu?"
Nàng toan đặt đũa, thái hậu đã ngăn lại:
"Vừa ăn vừa nói, chớ giống hệt kẻ nào kia, cứ giữ mấy lễ tiết vô nghĩa, cứng nhắc như khúc gỗ!"
Hoàng hậu càng cúi gằm mặt.
Lâm Uyển bèn kể lại đôi chuyện thú vị từng trải qua, khiến thái hậu bật cười liên tục, không khí dần hòa hoãn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!