Cửa phòng bị đẩy tung ra. Trong gian bao rộng lớn, một bàn rượu thịt vẫn còn bày biện. Dưới đất ngổn ngang mấy vò rượu đã đổ. Tựa sát bên Lâm Uyển là Lý Dung Dung – nữ nhi của Binh bộ Thượng thư vừa mới điều về Kim Lăng. Hai người đều đã say lử, ngả nghiêng dựa vào nhau.
Trần Ngọc ngồi phía bên kia nàng, cạnh đó có hai a hoàn hầu hạ. Đám Tiết Thiếu Đức thì uống ngã lăn, đều nằm gục ở đầu bàn bên kia.
Tiêu Cảnh Hành thở phào nhẹ nhõm. Hắn đưa chân đá văng Tiết Thiếu Đức đang chắn trước lối đi, rồi đi thẳng về phía Lâm Uyển.
"Cái tên tiểu tử nào dám quấy rầy gia gia?" – Tiết Thiếu Đức mơ màng mắng một tiếng, mắt say lờ đờ liếc ra cửa – "Hừ, đồ cháu…"
"Ngươi chưa có thê tử thì lấy đâu ra cháu? Toàn nói khoác!" – một gã bạn rượu chồm dậy, nện cho hắn một cú.
"Tiêu Cảnh Hành chính là cháu ta!" – Tiết Thiếu Đức chỉ thẳng vào hắn, ngón tay dí xuống: – "Đồ chỉ biết bắt nạt nữ nhân, hạng cháu bất hiếu !"
"Cái gì? Ai cơ? Tiêu Cảnh Hành?" – mấy gã công tử ngó ra cửa, vừa nhìn rõ mặt người liền hốt hoảng đến tỉnh cả rượu! Dù tuổi tác không hơn bao nhiêu, nhưng Tiêu Cảnh Hành khác hẳn đám công tử ăn chơi này: hắn có quân công thật sự, lại là người được Hoàng thượng trọng dụng. Bọn họ nào dám đắc tội!
Chỉ riêng Tiết Thiếu Đức là rượu vào gan thêm lớn, xông thẳng lên chửi:
"Tiêu Cảnh Hành, ngươi là đồ phụ bạc! Bao năm nay chỉ biết ức h.i.ế. p Uyển tỷ của ta…"
Tiêu Cảnh Hành hất tay một cái, hắn đã loạng choạng suýt ngã. Đám bạn rượu vội nhào tới, tay chân lộn xộn đè hắn xuống, rối rít cười làm lành:
"Thế tử gia, hắn say rồi, chỉ hồ ngôn loạn ngữ, xin ngài đừng chấp nhặt…"
Tiêu Cảnh Hành lạnh lùng quét mắt qua, không buồn đáp, liền đi tới trước mặt Lâm Uyển.
"Thế tử gia…" – Trần Ngọc cũng hơi e sợ khí thế của hắn, vô thức dịch người sang bên nhường chỗ.
Tiêu Cảnh Hành cúi xuống, trực tiếp bế Lâm Uyển lên, chẳng liếc ai lấy một lần, xoay người rời đi.
Lúc này Trần Ngọc mới bừng tỉnh, dặn dò a hoàn của Lý Dung Dung vài câu rồi vội vàng chạy theo.
Ngoài cửa, Liễu Y Y đứng lặng. Nàng vốn đi báo tin cho Tiêu Cảnh Hành, chẳng qua muốn thử xem hắn phản ứng thế nào – sẽ tức giận, sẽ oán hận, rồi mặc kệ Lâm Uyển… Nhưng giờ thì nàng đã rõ cả.
Hắn rõ ràng là lo cho lâm uyển.
Trong thoáng chốc, Liễu Y Y lại thấy thương hại Tiêu Cảnh Hành. Người không nhìn thấu lòng mình mới thật sự đáng thương.
"Thế tử gia, ngài định đưa cô nương ấy đi đâu?" – Trần Ngọc đuổi kịp, thấy hắn chẳng để tâm, chỉ có thể gấp gáp gọi với theo: – "Cô nương ấy đã nói, dù thế nào cũng không trở về hầu phủ nữa! Hiện giờ hai người đã hòa ly rồi, ngài như vậy… sẽ hại thanh danh của nàng!"
Tiêu Cảnh Hành bước chân chợt khựng lại, lúc này mới sực nhớ hai chữ "hòa ly". Lần đầu tiên hắn thấy lòng mình vừa bất lực vừa sợ hãi.
Thứ hắn vốn không chịu thừa nhận, trong mắt người ngoài lại đã là sự thật không thể thay đổi.
Hắn cúi đầu nhìn nữ tử đang ngủ say trong lòng. Gò má nàng ửng hồng, vô thức dựa vào n.g.ự. c hắn, miệng thì thầm, còn khẽ cọ đầu tìm chỗ thoải mái hơn.
Cả người hắn bỗng cứng đờ, không dám động đậy.
Hắn hiếm khi gần nàng đến thế, mới biết thì ra nàng cũng có lúc yếu mềm như vậy. Không, hắn từng thấy rồi – thân thể mềm mại, vòng eo mảnh khảnh, hơi thở ấm nóng… Nhưng hắn chưa từng cho phép mình sa vào.
Giờ thì hối hận. Nhất là khi vừa nghe thấy những lời nàng nói. Nàng từng nói nàng rất yêu hắn.
Thế nhưng… nàng cũng vừa nói, nàng không còn thích hắn nữa.
Ngực hắn nhói lên, bàn tay siết nàng càng thêm chặt. Không, hắn sẽ không buông tay. Cũng không cho phép nàng… không thích hắn.
Trần Ngọc vội gọi người đ.á.n. h xe tới, cố lấy dũng khí thưa:
"Thuộc hạ sẽ đưa cô nương về, thế tử gia không cần lo…"
Tiêu Cảnh Hành lại chẳng có ý định giao nàng cho ai, mà ôm nàng bước lên xe thẳng. Trần Ngọc sốt ruột giậm chân, Chu Chiêu Dũ bên cạnh khuyên:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!