008. Đáng được giải Kim Kê Bách Hoa. Tác giả: Không ÔEdit: SâmNgay khi Thẩm Lục Dương mở mắt, cậu đã cảm thấy có điều không ổn.
Cầm điện thoại lên xem giờ, vậy mà đã sáu giờ rưỡi rồi!
Cậu nhảy khỏi giường như một chiếc lò xo, dùng tốc độ nhanh nhất để thu dọn đồ đạc, xách cặp chạy ra ngoài.
Bất đắc dĩ, cậu khởi động con xe màu bạc bóng bẩy, phóng thẳng bay đến trường học trong phạm vi tuân thủ luật giao thông.
Khi lái đến cổng trường, Thẩm Lục Dương tình cờ gặp được một học sinh đang bị thầy giám thị mắng mỏ.
Học sinh này dù bị Chu Vĩ Phong chỉ mũi mắng nhiếc, nhưng vẻ mặt vẫn rất kiêu ngạo, hếch cằm mất kiên nhẫn, nhíu mày siết chặt nắm đấm như có thể xắn tay áo lên đánh bất cứ lúc nào.
Có điều Chu Vĩ Phong không phải người ăn chay, lập tức nổi điên: "Bành Tuấn! Tôi nói cho cậu biết, đừng có bày cái vẻ mặt này với tôi! Tôi đã nói bao lần rồi, không được mặc quần bó!"
Bành Tuấn không kiên nhẫn chậc một tiếng, nhỏ giọng phàn nàn: "Cứ như cái bao tải, mặc nhìn ngu."
Chu Vĩ Phong trợn mắt, phẫn nộ tột đỉnh: "Cậu nói cái gì? Gọi điện cho phụ huynh cậu! Ngay bây giờ!"
"Ấy? Thầy Chu à?" Thẩm Lục Dương dừng xe, thò nửa cái đầu ra khỏi cửa sổ, cười hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Chu Vĩ Phong nhìn thấy cậu, sắc mặc cũng không tốt. Một tên nhà giàu bị nhét vào, làm hỏng hết học sinh ngoan ngoãn ngây thơ, cứ thế hết lứa này đến lứa khác trở nên hư hỏng!
"Học sinh không nghe lời, tôi nói mấy câu. Thầy Thẩm đã tới muộn thì đừng hóng hớt."
Lời này, cay nghiệt đến mức làm người ta đau tai.
Nhưng Thẩm Lục Dương làm như không hiểu, tủm tỉm xuống xe, đi đến trước mặt Bành Tuấn rồi bảo Chu Vĩ Phong: "Đừng vậy mà thầy giám thị, đây là học sinh của tôi, để tôi hiểu chút tình hình đi."
Cậu lại nhìn Bành Tuấn: "Em làm gì?
Bành Tuấn quay mặt đi, không thèm nhìn cậu, ngữ khí cộc lốc: "Mặc quần bó."
Thẩm Lục Dương cúi đầu, đúng thật, học sinh khác mặc quần đồng phục nhìn như bao tải, bạn học Bành Tuấn thì rất khác.
Giống hai cây bút chì.
Vẫn nên đổi lại đi.
"Thầy cảm thấy," Thẩm Lục Dương cân nhắc từ ngữ, sợ cậu ta nghe không hiểu nên đưa tay ra hiệu "lần tới em đổi thành quần ống rộng đi, nhìn đẹp hơn thế này."
Bành Tuấn: "…"
Chu Vĩ Phong nhướng hàng lông mày: "Thầy nói cái gì?!"
"Tôi nói hành vi của trò ấy thật quá đáng!" Thẩm Lục Dương siết chặt tay, tức giận nhìn Bành Tuấn, cau mày: "Em làm bài tập vật lý chưa?"
Bành Tuấn không hiểu sõng não của cậu, vô thức đáp: "… Chưa làm."
"Lại chưa làm!" Thẩm Lục Dương cao giọng, trên mặt tràn ngập sự thất vọng và tức giận, lấy ba lời nói truyền thống ra "Có phải anh không coi lời nói của tôi ra gì không? Trong mắt anh còn có người thầy là tôi không? Học được thì học không học được thì cút về nhà đi!"
Cậu rống lên với khí thế ngập trời, lồng ngực cậu phập phồng, chỉ chỉ vào Bành Tuấn.
Cậu nhìn Chu Vĩ Phong đang ngơ ngác, hít sâu một hơi: "Thầy Chu, tôi muốn thông báo cho chủ nhiệm lớp trò ấy, tôi cần phải nói cho chủ nhiệm của trò ấy biết! Lại không làm bài tập của tôi! Mời phụ huynh, lần này cần phải mời phụ huynh đến!"
Nói rồi trừng Bành Tuấn, hung dữ bảo: "Anh lên xe với tôi!"
Bành Tuấn mơ màng ngồi lên chiếc xe thể thao trăm vạn, Chu Vĩ Phong trong gương chiếu hậu cuối cùng cũng nhớ ra mình định làm gì, nhưng Thẩm Lục Dương đã đạp ga lao thẳng vào, Chu Vĩ Phong ngay cả khói cũng chưa kịp ngửi.
Bành Tuấn: "…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!