007. Không hổ là cậu. Tác giả: Không ÔEdit: SâmNhững gì hệ thống nói.
Thẩm Lục Dương hoàn toàn.
Nghe không lọt tai.
Đối với trai thẳng còn non mà nói, bất kể quá trình phát sinh sự việc là như thế nào, chỉ cần có kết quả, điều đó đồng nghĩa với việc mình chiếm lợi của người ta.
Càng miễn bàn đến khuôn mặt của Tạ Nguy Hàm, khiến Thẩm Lục Dương cảm thấy bản thân là một tên súc sinh thấy sắc nảy lòng tham.
Thẩm Lục Dương nghệt mặt ra: Thống Thống, giúp tôi xem xem thầy Tạ có ở văn phòng không.
[ À hú! Muốn tìm thầy Tạ làm chuyến nữa hả? Nhưng thật không may, anh ta không ở đó, bây giờ anh ta —— ]
Bước chân Thẩm Lục Dương nháy mắt nhẹ tênh: Đừng nói, tôi về văn phòng ngay đây.
[ Đúng là nam nhân rút tr*m vô tình! ]
Thẩm Lục Dương mặc kệ tiếng lòng vỡ vụn của hệ thống, hiện giờ cậu cần củng cố lại tam quan, củng cố lại nội tâm sóng to gió lớn sóng cả vồ vập sóng Hồng Hồ đập vào bờ của mình…
Cậu và một người đàn ông quen nhau đâu đó khoảng được một ngày, một người đàn ông! Thực hiện một bài tập tay cường độ cao nhưng sung sướng!
Thẩm Lục Dương không khỏi tự hỏi liệu đây có tính là tình một đêm hay không.
Từ một bé xử nam ngây thơ độc thân từ trong trứng đến 24 tuổi, mơ ước có một mối tình lãng mạn trong sáng với chị đại rồi kết hôn sinh con, chợt biến thành, một thằng cặn bã tình một đêm với một người đàn ông trưởng thành gợi cảm.
Cự li này, nếu không phải Thẩm Lục Dương thấy mình có đôi chân dài, thì cậu đã có thể xoạc thẳng.
May là Tạ Nguy Hàm không ở trong văn phòng, bằng không cậu thực sự không tìm được thái độ thích hợp để đối mặt với đối phương vào lúc này.
Vừa rồi Tạ Nguy Hàm còn nói "Tưởng rằng hai người họ không phải loại quan hệ này", Thẩm Lục Dương vuốt mặt, đó là loại quan hệ gì?
Bạn… Bạn gì đó… tình?
Đựu má.
Cậu bật dựng tại chỗ, khinh bỉ nhân cách không mấy xuất sắc của mình.
Nghĩ cái gì thế.
Nghĩ đến là… đẹp.
Khi trở về văn phòng đã là tiết học thứ tám, Thẩm Lục Dương phát hiện vậy mà cậu ở Tòa Nghệ thuật tận thời gian hai tiết học.
Cậu cảm thấy như chỉ mới một chốc thôi.
Quả thật ứng với câu nói đó.
Quãng thời gian vui sướng luôn ngắn ngủi.
Đẩy cửa vào, chỉ có giáo viên chủ nhiệm Tông Úy Tình đang chấm bài trong văn phòng.
Tuy rằng bọn họ là tổ khoa học tự nhiên, nhưng thân là một giáo viên ngữ văn – Tông Úy Tình đã tự chuyển đến đây để thuận tiện cho việc giao tiếp với các giáo viên khoa học tự nhiên.
Thấy cậu, Tông Úy Tình hỏi: "Thầy Thời và Thầy Tạ thế nào rồi?"
Nhớ lại lý do đã trao đổi sẵn với Tạ Nguy Hàm, Thẩm Lục Dương bình tĩnh nói: "Thầy Thời đã được đưa đến bệnh viện, thầy Tạ đã uống thuốc, không sao nữa rồi."
Tông Úy Tình thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!