005. Kỳ dịch cảm. Tác giả: Không ÔEdit: SâmLê Thân Vũ nhìn bảng, hừ một tiếng, cũng không thèm nhìn Thẩm Lục Dương.
Thẩm Lục Dương rất thấu hiểu, lúc cậu còn đi học cũng ngứa mắt mấy ông thầy ngu dốt nhưng cứ thích ra vẻ.
"Những bạn này làm bù bài tập, Ba Hiểu Đông, Mao Tư Hàm… Bành Tuấn… Lê Thân Vũ."
Đọc xong cái tên cuối cùng, Thẩm Lục Dương quay lại bục giảng nhìn họ, cậu thu lại vẻ đùa cợt trên mặt, nghiêm túc nói: "Đầu tiên, thầy muốn xin lỗi tất cả các bạn trong lớp chúng ta."
Bên dưới im lặng như tờ, nhưng mỗi đôi mắt đều hiện lên vẻ "WTF".
Thẩm Lục Dương đặt danh sách xuống, trầm giọng bảo: "Trước đây, vì lý do cá nhân, thầy đã làm ảnh hưởng đến tiến độ học trên lớp cũng như tinh thần học tập của các em. Đây là lỗi của thầy, tại đây, thầy xin chân thành xin lỗi các em, thật sự xin lỗi."
Khi từ cuối cùng rơi xuống, Thẩm Lục Dương đứng bên cạnh bục giảng, cúi đầu.
Cả lớp học xôn xao.
Thẩm Lục Dương đứng dậy, cao giọng: "Chỉ còn chưa đầy một năm nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, trong thời gian tới, thầy sẽ hoàn thành trách nhiệm của một giáo viên vật lý. Các em có thể không thích thầy, cảm thấy thầy phiền phức, nhìn thấy thầy là muốn đánh… Nhưng, nếu các em không biết, không hiểu thì nhất định phải đến hỏi thầy."
Nói đến đây, cậu nhìn vể nhóm cá biệt ngồi hàng sau trong lớp, nhếch môi bật cười: "Bởi vì những hành vi đá bàn, giậm chân hay cười nhạo của các bạn nhỏ sẽ không có bất kỳ hiệu quả mong muốn đối với một thằng chó già vững vàng như những cánh buồm là thầy đây."
Cậu duỗi ngón trở lắc lắc: "Điều duy nhất có thể khiến thẩy hổ thẹn chính là ném phiếu báo điểm thi đại học vào mặt thầy, rồi cười nhạo một cách cao ngạo —— "Thẩm Lục Dương! Thời hạn ba năm đã hết, hiện giờ ông còn lấy được gì để uy h**p tôi!"."
Mấy học sinh nữ hàng trước không khỏi bật cười.
Phát hiện ánh nhìn của cậu lại nhanh chóng ngậm miệng, mặt nhỏ đỏ phừng phừng.
"Cười đi, cười đi." Thẩm Lục Dương phật hệ xua tay "Thời hạn ba năm còn có hơn nửa năm, đều không dễ dàng."
Không khí cheo leo cuối cùng không chống được nữa, hai học sinh nữ bàn trước "Há ~ há ~" khởi đầu tiếng cười ma lực rồi nhanh chóng lan ra toàn bộ lớp học.
"Há ~ há ~ há ~"
Nhóm cá biệt phía sau cố gắng duy trì hình ảnh lạnh lùng, nhưng tiếng cười trong không gian khép kín này thực sự khó mà cưỡng lại, ngay cả nhóc mập đang ngủ mơ màng cạnh cửa sổ không nghe Thẩm Lục Dương nói thấy các bạn cười ngặt nghẽo cũng cười theo.
Thẩm Lục Dương để cho họ cười ít nhất ba phút mới nhìn đồng hồ, bảo: "Thầy còn có thể liều mạng chọc các em cười thêm chừng 20 giây nữa, thầy giám thị còn nửa phút là ra chiến trường rồi."
Vẫn là hai bạn nữ kia, vừa cười há há vừa nhìn Thẩm Lục Dương hỏi: "Thầy ơi, không dừng được thì sao ạ?"
"Hãy cố nhịn đi." Thẩm Lục Dương đi tới đóng cửa lớp lại, lộ vẻ chịu khổ "Thông cảm nhé, thầy cũng chỉ là một người làm công ăn lương được 2.125 tệ một tháng mà thôi."
*Khoảng 7tr VNĐ
Nhóc mập hàng ghế thứ ba kêu lên: "Người làm công ăn lương mà lái Porsche hả thầy ơi!"
Thẩm Lục Dương về bục giảng, nghe vậy thì nhìn cậu nhóc: "Không mua Porsche thì chẳng phải trong túi vẫn còn tiền sao, còn thì sao bán thảm với mấy đứa được."
Bấy giờ tiếng cười hô hố hoàn toàn không thể dừng lại được.
Quá trình giảng bài tiếp đó diễn ra tương đối suôn sẻ, ngoại trừ bug "Há ~ há ~" rất dễ bị kích hoạt thì chính là nhóm cá biệt ngồi sau không chịu nghe giảng.
Thẩm Lục Dương quyết định sẽ tìm lúc để tâm sự với chúng.
Chúng đều là học sinh trung học trẻ con, điều ngu ngốc dễ phạm phải nhất là từ bỏ môn học chỉ vì ghét giáo viên bộ môn.
*Sâm: Còn mình thì hồi cấp 2 bị giáo viên môn văn trù nên từ đó mình không thích môn văn luôn, sau điểm văn như hạch =))))))
Có lẽ những lời nói của cậu thật sự có tác dụng, cũng có thể tiết này học sinh hỏi gì cậu đáp nấy khiến các bạn thấy có hy vọng nên sau giờ học có mấy bạn học sinh cầm bài thi đến thử hỏi Thẩm Lục Dương: "Thầy Thẩm ơi, đề này em không hiểu lắm ạ."
Thẩm Lục Dương rút chân đang bước ra ngoài về, cầm lấy bài thi của học sinh, khom lưng đặt trên bục giảng nhìn bạn, dùng giọng điệu ôn hòa nhất để hỏi: "Em không hiểu chỗ nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!