Chương 49: (Vô Đề)

049. Tác giả: Không ÔLúc hai người ra khỏi siêu thị, tay xách nách mang. Thẩm Lục Dương cũng không ngờ cuối cùng mình lại lấy nhiều bim bim đến thế.

Mặc dù gói này, gói nọ, với cả cái kia, cái kia nữa… đều không phải là thứ cậu được ăn hôm nay. Thẩm Lục Dương cười ngốc nghếch. Tạ Nguy Hàm đã giao kèo với cậu, khi nào được phép ăn mấy món này, đều do anh quyết định.

Lần nữa bước vào nhà Tạ Nguy Hàm, Thẩm Lục Dương đã có thể gọi là quen đường quen nẻo. Cậu cất đồ ăn vặt sang một bên, rồi theo Tạ Nguy Hàm vào bếp.

Dù trên danh nghĩa là cậu nói mời khách, nhưng xem ra Tạ Nguy Hàm cũng định tự làm một phần, san sẻ cùng cậu. Thẩm Lục Dương vui vẻ chấp nhận đề nghị này. Cậu mua nhiều đồ quá, một mình chắc chắn làm không xuể.

"Thầy Tạ, cái này để tôi rửa, anh cứ thái trước đi."

"Được."

Thẩm Lục Dương vừa rửa rau vừa soạn sẵn kịch bản trong đầu, lát nữa cậu phải làm sao để thăm dò một cách uyển chuyển mà khéo léo, hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo. Mong ông trời phù hộ…

Mặc dù đáp án từ phía cậu gần như đã rõ rành rành trên mặt giấy, nhưng việc xác định suy nghĩ của Tạ Nguy Hàm là một chuyện vô cùng hệ trọng, cậu phải nghiêm túc đối đãi.

Loay hoay hơn một tiếng đồng hồ, cơm nước cuối cùng cũng được dọn lên bàn. Màu sắc chia thành hai thái cực rõ rệt.

Những món Thẩm Lục Dương bưng lên đều đỏ rực một màu lễ hội, ngược lại, các món Tạ Nguy Hàm làm trông thanh đạm hơn hẳn. Anh cũng ăn được cay, nhưng lần này không làm một món cay nào. Thẩm Lục Dương đoán có lẽ anh muốn trung hòa lại chỗ đồ ăn của cậu, để ăn xong không bị đau dạ dày.

Thẩm Lục Dương hồi hộp nhìn Tạ Nguy Hàm gắp một cái cánh gà cay tê, cậu căng thẳng mím môi lại. Tay nghề của cậu xưa nay vẫn ổn. Lúc sống một mình, cậu tự nấu ăn cũng không thấy cuộc sống khổ cực gì, vì cậu nấu còn ngon hơn đồ đặt bên ngoài.

Tạ Nguy Hàm ăn cơm rất yên tĩnh. Một lúc sau, anh mới cười nhận xét: "Rất ngon."

Thẩm Lục Dương bật cười ngay, mãn nguyện nhìn anh: "Lần sau tôi lại nấu cho anh."

Tạ Nguy Hàm như vô tình nhắc tới: "Bất cứ lúc nào cũng có thể qua đây, nhà tôi rất ít người tới."

Thẩm Lục Dương đang ăn cơm, thuận miệng nói: "Đến nhà tôi cũng được, nhà tôi cũng không có ai."

Mắt Tạ Nguy Hàm khẽ động, khóe môi cong lên: "Tôi rất mong đợi."

Bữa cơm tuy không nói nhiều, nhưng Thẩm Lục Dương ăn rất thỏa mãn. Bây giờ chỉ cần ở chung một không gian với Tạ Nguy Hàm, cậu đã thấy rất dễ chịu.

Dọn dẹp xong, Thẩm Lục Dương thuận lý thành chương đề nghị xem phim, Tạ Nguy Hàm vui vẻ đồng ý. Hai người rúc vào sô pha phòng khách chọn phim — Thẩm Lục Dương thì đúng là "rúc", còn Tạ Nguy Hàm dù chỉ dựa lưng, tư thế vẫn tao nhã ung dung.

Thẩm Lục Dương trước đây cũng thường xem phim. Vì chuyện lát nữa, nên mục tiêu cậu chọn bây giờ đều là mấy bộ phim tình cảm kinh điển.

"Thầy Tạ, anh có muốn xem phim gì không?"

Tạ Nguy Hàm lướt mắt qua màn hình, hờ hững nhấp một ngụm rượu vang đỏ: "Tôi thế nào cũng được."

Thẩm Lục Dương chọn theo ý mình một bộ phim kinh điển, Flipped.

*Phim tên Việt là Một thuở tình thơ.

Đèn phòng khách được vặn tối đi, màn hình TV tỏa ra vầng sáng dịu êm. Thẩm Lục Dương ôm một bịch bim bim, nhìn màn hình, tâm tư bay bổng. Nhạc nền vui tươi đan xen cùng câu chuyện, tông màu ấm của phim làm dịu đi sự mờ tối trong phòng khách, từng đầu ngón tay Thẩm Lục Dương đều thả lỏng.

Sự thay đổi của hai nhân vật chính nhí trong phim dần dần trùng khớp một cách tinh tế với nhịp tim phập phồng lại mong chờ của cậu.

Thẩm Lục Dương sững sờ trong giây lát. Cậu hít hà hương rượu vang nhàn nhạt trong không khí, một góc xa lạ nơi đáy lòng được đánh thức, như mầm cỏ mới nhú, yếu ớt mà kiên cường vươn lên.

Cậu bỗng nhận ra, "thích" không hề có một ranh giới tiêu chuẩn nào để đo đếm. Nó hư vô mờ mịt, nhưng lại hiện diện ở khắp mọi nơi. Khi bạn còn đang đắn đo về sự tồn tại của nó, thì thật ra, nó đã sớm bén rễ nơi đáy lòng.

Giống như khi bạn mở mắt thấy nắng rải bên mép giường, ngẩng đầu thấy tuyết rơi trên mi mắt, quay người có cơn gió xuân lướt qua môi. Bạn không kìm được mà tận hưởng, theo đuổi, và vui sướng trong đó.

Ngay khi ông ngoại của nam chính nói ra câu thoại kinh điển: "

"Con người… mỗi người một vẻ. Kẻ nhờ nhờ, kẻ hào hoa, bóng bẩy… Nhưng sẽ có lúc nào đó con tìm thấy được ai đó lấp lánh sáng và khi đó thì chẳng gì có thể sánh nổi".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!