Chương 47: (Vô Đề)

047. Tác giả: Không Ô"Muốn."

Thẩm Lục Dương nghe thấy giọng nói không chút do dự nào của mình, như một con rối bị mê hoặc, đáy mắt rực lên màu đỏ tươi. Đầu răng vội vã xé rách làn da trắng nõn sạch sẽ, để lại vết máu đỏ sẫm.

Có thể nếm được mùi máu tanh tuyệt vời. Pheromone của đối phương như thuốc độc, mà càng giống thuốc giải, bùng nổ nơi đầu lưỡi, cậu tham lam m*t lấy. Hơi thở lành lạnh vương vãi trên cổ, mặc cho bản thân sa ngã vào ảo cảnh tươi đẹp.

Cổ họng khô khát cuối cùng cũng được tưới mát, Thẩm Lục Dương hơi ngẩng đầu. Bốn mắt nhìn nhau. Cậu nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi ngươi thâm trầm tối tăm đó, vẻ mặt mơ màng, trên môi còn vương vết máu chưa khô. Con ngươi dần dần giãn ra, hình ảnh phản chiếu bên trong thay đổi, trên môi bỗng nóng lên, bị ngậm lấy, m*t mát.

Một nụ hôn mang theo mùi máu, cắn xé môi và đầu lưỡi. Cảm giác đau nhói khiến cậu khẽ cau mày, nhưng lại không nhịn được mà hùa theo, khao khát sự đụng chạm mập mờ ẩn giấu sâu nhất.

Tiếng nước ướt át chuyển đến bên má, d** tai, rồi cắn xuống với một lực không hề nhẹ. Hơi thở của Thẩm Lục Dương bỗng chốc trở nên gấp gáp, cổ họng vừa được tưới mát lại trở nên khô khốc.

Hai tay cậu mất kiểm soát muốn tóm lấy thứ gì đó, cuối cùng bị một bàn tay thon dài, xương xẩu đan mười ngón siết chặt. Cùng lúc đó, bên cổ bị cắn một cái không nặng không nhẹ, cậu rên hừ một tiếng, nghiêng đầu cũng dùng sức nắm chặt tay đối phương.

Cậu sắp bị những nụ hôn khi thì tàn nhẫn, lúc lại dịu dàng rơi trên da thịt hành hạ đến phát điên rồi. Như một tín đồ bị thần linh vứt bỏ, cậu kiên tin rằng đối phương nhất định sẽ trở lại dáng vẻ dịu dàng, tự mổ xẻ chính mình, tr*n tr** mà hiến tế.

Thần trí bồi hồi bên bờ vực mong manh. Cậu cảm nhận được xúc cảm trơn ướt trên tai, giọng nói khàn khàn gợi cảm lạnh lẽo trơn trượt chui vào tai: "Muốn rồi, thì không thể quay đầu nữa, Dương Dương."

Cậu muốn nói không quay đầu, nhưng bàn tay đang siết chặt cậu bỗng buông ra, rồi luồn vào, dùng sự dịu dàng mà cậu khao khát từ lâu để v**t v* nỗi bất an và bồn chồn của cậu. Giọng điệu cũng trở nên thân mật ôn hòa: "Tôi sẽ cho em thứ em muốn, bé yêu, ôm tôi."

Hai từ "bé yêu" xâm chiếm tai Thẩm Lục Dương. Yết hầu cậu trượt lên xuống dữ dội, môi hé mở, thở ra hơi thở nóng rực mất kiểm soát. Cùng với cảm xúc ập đến như vũ bão, đầu ngón tay cậu cuộn lại, cậu cúi đầu vùi vào vai anh, không một chút do dự mà ôm chầm lấy anh.

Những âm thanh duy nhất còn sót lại trong cổ họng hóa thành tiếng nức nở không thành điệu, biến dạng theo từng cơn run rẩy của cơ thể. Không khí hòa lẫn pheromone tựa như rượu vang đỏ đang tuôn chảy, khi lướt trên da thịt, nó hệt như vật thể hữu hình, thấm đẫm d*c v*ng ướt át và sự giãy giụa khó bề kìm nén.

Văn phòng nhỏ bé ngăn cách thành một thế giới khác của chìm đắm và chiếm hữu. Cách một lớp ván cửa, bên ngoài là tiếng bước chân thỉnh thoảng vang lên, bên trong, là đại dương của rượu nồng và d*c v*ng.

Hơi thở nặng nhọc dần dần bình ổn. Cơ thể rã rời mềm oặt như tờ khăn giấy ướt nhàu nhĩ, được dịu dàng vuốt phẳng, rồi lại nhận được một nụ hôn an ủi, dây thần kinh tê dại vì run rẩy chậm rãi hồi thần.

Thẩm Lục Dương tựa vào lòng Tạ Nguy Hàm, hé miệng th* d*c từng hơi nhỏ. Vẻ đỏ nhàn nhạt trong mắt hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại cơn đau nhói khe khẽ sau gáy và mùi máu tanh không rõ rệt giữa răng môi, nhắc nhở cậu rằng tất cả đều là thật.

Tạ Nguy Hàm… gọi cậu là "bé yêu".

Thẩm Lục Dương ngây ngốc sờ mặt mình, càng nóng hơn.

Một bàn tay trắng nhợt phủ lên tay cậu. Giọng nói hơi khàn khàn chứng tỏ không một ai có thể toàn thây rút lui khỏi cuộc hoan lạc vừa rồi. Tạ Nguy Hàm dùng ngón cái ấn ấn lên môi cậu: "Tỉnh rồi?"

Thẩm Lục Dương chớp chớp mắt, hoàn hồn: "Ồ…"

Tạ Nguy Hàm vừa gọi cậu là "bé yêu".

"Bé yêu"!

Nếu không phải thời gian địa điểm không tiện, cậu đã lập tức gửi tin nhắn cho Phương Dịch và Khương Noãn Vũ.

– Có người gọi cậu là "bé yêu", nghĩa là sao?

– Cậu có bao giờ gọi người khác là "bé yêu" vì lịch sự không?

– Anh em của cậu có gọi cậu là "bé yêu" không?

"Thầy Tạ," Thẩm Lục Dương chống ghế, "bật" một cái đứng dậy, ánh mắt lảng đi, "Cái đó, cái đó… Anh, còn đau không?"

Tạ Nguy Hàm ung dung chỉnh lại vạt áo, rồi cũng đứng lên: "Hết đau rồi, đừng lo lắng."

Ánh mắt Thẩm Lục Dương rơi trên mặt anh, cảm nhận được ý cười ôn nhuận trong mắt. Cậu gãi gãi tai, vòng vèo mười tám khúc cua đường núi, nói: "Tối nay tôi đi mua đồ ăn nhé, tôi nấu cho anh một bữa. Anh còn chưa ăn bao giờ đâu, tay nghề của tôi cũng ổn lắm."

Tạ Nguy Hàm tỏ vẻ rất hứng thú, hơi nhướng mày, vui vẻ đồng ý: "Được, có muốn tôi đi cùng cậu không."

Thẩm Lục Dương sao có thể bỏ qua cơ hội ở riêng tốt như vậy, gật đầu: "Tôi không lái xe tới, phải đi nhờ xe anh. Lần trước tôi thấy gần nhà anh có một cái siêu thị lớn, đến đó đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!