Chương 46: (Vô Đề)

046. Tác giả: Không Ô"Pheromone?"

"Ừm… còn muốn, hôn một chút."

Tạ Nguy Hàm kín đáo rút tay về. Khi Thẩm Lục Dương vồ bừa tới, anh nắm lấy cổ tay cậu, cười khẽ dỗ dành: "Vậy ra ngoài nhé?"

Thẩm Lục Dương dụi vào vai anh gật đầu, rầu rĩ đáp: "Ừm."

Tạ Nguy Hàm ngước mắt, ý cười bên môi dần sâu hơn. Bàn tay đang nắm cổ tay cậu hơi nới lỏng, lập tức bị đối phương siết ngược lại một cách vội vã. Anh mặc cho Thẩm Lục Dương nắm loạn xạ, ngay khoảnh khắc cửa văn phòng bị đẩy ra, anh liền đỡ vai cậu đứng dậy.

Cung Uyển Quân vừa bước vào liền chào hỏi Khương Noãn Vũ đang trưng vẻ mặt cạn lời, sau đó nhìn thấy hai người bên này, cô giật nảy mình.

"Thầy Thẩm sao thế? Không khỏe à?"

Hồn phách bay mất của Thẩm Lục Dương tạm thời quay về một lát. Cậu nghe vậy ngẩng đầu, vẫn nắm chặt tay Tạ Nguy Hàm, treo mình trên người anh, bịa ra một lời nói dối lung tung: "Đi vệ sinh."

Cung Uyển Quân chớp chớp mắt: "…À."

Không thể hiểu nổi đám Alpha này, đi vệ sinh cũng phải có người đi cùng…

Cô có hơi không yên tâm: "Nếu không khỏe thì đến phòng y tế đi, lúc tôi đỗ xe thấy cửa bên đó mở, bác sĩ Phương chắc là đến rồi đấy, hai người…"

"Cô Cung," Khương Noãn Vũ cúi đầu viết gì đó, mặt không cảm xúc ngắt lời cô, "Báo cáo hôm qua viết chưa?"

Cung Uyển Quân như học sinh sáng sớm thức dậy phát hiện quên làm bài tập, kêu lên một tiếng rồi đi về phía bàn làm việc: "A! Tôi quên mất! Ôi phiền chết đi được, một đống báo cáo vô dụng, Khương Khương, cô viết chưa?"

"Chưa," Khương Noãn Vũ liếc nhìn người đang rúc vào lòng Tạ Nguy Hàm, nhất thời cạn lời gấp bội, "Không định viết nữa."

Cửa văn phòng lại mở ra rồi đóng lại.

Thẩm Lục Dương còn vội hơn cả Tạ Nguy Hàm, cậu kéo anh sải bước đi. Mặc dù cậu cũng chẳng biết là đi đâu, nhưng cậu sắp nóng phát điên rồi, cậu muốn… uống rượu.

Khi đi ngang qua hành lang tầng ba, Tạ Nguy Hàm đột nhiên kéo cậu lại, ngay sau đó đẩy cửa một văn phòng, đẩy vai cậu đi vào, đóng cửa, khóa trái, một mạch dứt khoát.

Thẩm Lục Dương còn chưa kịp nhìn kỹ trong phòng trông thế nào, đã ôm vai anh hôn tới tấp.

Đôi môi khô khốc vì nóng hỗn loạn cọ xát trên cánh môi đỏ mọng hơi lành lạnh, hơi thở vừa gấp gáp vừa nóng rực. Cậu vội đến nhíu mày kiễng chân nhưng vẫn rất giữ chừng mực không vươn lưỡi, có điều cọ xát đơn thuần lại chẳng thể xoa dịu chút nào.

Thẩm Lục Dương hôn một lúc, phát hiện không có tác dụng, cũng không nỡ rời đi, như trúng cổ mà vùi mặt vào hõm cổ Tạ Nguy Hàm. Chóp mũi và môi cọ loạn xạ, để lại dấu vết ngưa ngứa trên làn da.

Cái ôm chặt khiến lồng ngực phập phồng dữ dội truyền thẳng qua lớp áo mỏng đến một trái tim khác đang đập đầy bình tĩnh. Không biết có phải ảo giác không, tần suất tim đập đang chậm rãi đồng bộ với nhau, bằng một tốc độ gần như không thể nhận ra.

"Thầy Tạ," Thẩm Lục Dương sụt sịt mũi, "Anh không nóng à? Tôi nóng quá."

Cậu vừa nói vừa được đằng chân lân đằng đầu, dùng đầu răng cạ vào xương quai xanh của Tạ Nguy Hàm, để lại từng vệt lõm nhỏ màu đỏ nhạt, đầu lưỡi vô thức lưu lại chút dấu vết ươn ướt.

Tạ Nguy Hàm cúi đầu, từng nụ hôn ướt át, dịu dàng mà day dứt rơi xuống bên má, tai, rồi cằm của Thẩm Lục Dương. Cuối cùng, nụ hôn dừng lại trên vành tai ửng hồng, khẽ m*t, để lại một vết bầm đỏ không rõ rệt.

Giọng nói từ tính đầy quyến rũ: "Nóng lắm à?"

Thẩm Lục Dương bị hôn đến mức bất giác dán sát vào người anh, bả vai run lên từng đợt. Trông như đang trốn tránh, mà lại càng giống đang nỗ lực dâng mình đến miệng đối phương, mặc cho đối phương bẻ ra nhai nát.

Giọng nói khàn khàn xen lẫn tiếng th* d*c khe khẽ, yết hầu trượt lên xuống, một bên má cọ cọ vào chiếc cổ trắng lạnh: "Đừng, hôn kiểu này."

Dứt lời, vành tai liền bị hôn lấy, cảm giác ướt át mềm mại lướt qua. Toàn thân Thẩm Lục Dương run rẩy, cảm giác tê dại lan lên sau gáy. Cơ thể như bị một con rắn toàn thân lạnh toát, vảy rắn rõ mồn một, quấn lấy mềm mại mà siết chặt, lưỡi rắn men theo thớ thịt, l**m qua từng tấc da nóng bỏng.

Mùi nước hoa vừa nãy còn nhàn nhạt như có như không, bỗng dưng như được k*ch th*ch, hương thơm nồng nàn bùng nổ. Hít vào giống như rượu mạnh, nổ tung trong cơ thể, xoa dịu đi phần nào cơn khô nóng khát khao.

Nhưng rốt cuộc vẫn là uống rượu độc giải khát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!