Chương 45: (Vô Đề)

045. Tác giả: Không ÔSắc mặt Ninh Vận Phương dần vui lên: "Có người trong lòng rồi? Con nhà ai? Bà ngoại đi nói cho con!"

Ninh Uyển Xu cũng cười, nhìn Thẩm Lục Dương: "Sao không nói cho mẹ? Chuyện lớn như vậy."

Thẩm Lục Dương, người được cả nhà coi như bảo bối, thật sự không cảm thấy đây là chuyện gì to tát, cậu kiên cường giải thích: "Cái đó… con sợ dọa anh ấy, muốn đợi chuyện có chút tiến triển rồi mới nói cho mọi người biết."

Hai người còn định hỏi tiếp, đặc biệt là Ninh Uyển Xu, bà sợ cậu bị tổn thương, bị lừa gạt. Vẫn là Ninh Vận Phương khuyên con gái mình: "Dương Dương đã lớn từng này rồi, còn là một Alpha, không trải qua chút chuyện thì làm sao mà trưởng thành được."

Thẩm Lục Dương cảm thấy bà ngoại nói đúng, vội vàng hùa theo.

Ninh Vận Phương nói xong con gái lại quay sang nói cháu ngoại, bà nắm tay Thẩm Lục Dương, nghiêm túc hỏi: "Đứa bé đó bây giờ vẫn chưa biết à?"

Thẩm Lục Dương gật đầu. Thật ra chính cậu cũng không biết mình là thèm muốn thể xác hay yêu tâm hồn, hay là người lớn thì muốn cả hai.

Ninh Vận Phương gật đầu, vẻ mặt có vài phần phong thái của năm xưa, bà bình tĩnh hỏi cậu: "Dương Dương, nắm chắc mấy phần?"

Thẩm Lục Dương bị hỏi mà cũng có chút căng thẳng, cậu ngồi thẳng lưng trả lời: "Chắc khoảng… năm phần ạ."

Thật ra cũng chẳng có gì chắc chắn, trong mắt cậu, trước khi chuyện thành công, xác suất đều là 0.

"Năm phần là có thể cược rồi," Ninh Vận Phương hài lòng nhìn cậu, "Không hổ là cháu ngoại của bà. Con cứ tự mình theo đuổi trước đi, theo đuổi không được thì đến tìm bà ngoại, bà ngoại giúp con giải quyết!"

Trong đầu Thẩm Lục Dương lập tức hiện ra cảnh bà ngoại và Tạ Nguy Hàm ngồi đối diện nhau, nghiêm túc đàm phán về chuyện yêu đương, cậu bật cười: "Cảm ơn bà ngoại, nếu con không cưa đổ được chắc chắn sẽ đến cầu cứu bà."

Ở lại với bà ngoại đến tận chiều, Thẩm Lục Dương mới đưa bà và Ninh Uyển Xu về nhà.

Thật ra lúc ở đó cậu cũng không nói chuyện nhiều, chỉ nghe bà ngoại và Ninh Uyển Xu trò chuyện về công việc công ty. Thẩm Lục Dương giống như đại đa số những người con cháu hạnh phúc khác, chỉ đóng vai trò "bên cạnh". Không nói gì cả, chỉ ở một bên, để người lớn nhìn thấy là đã tốt lắm rồi.

Từ nhà bà ngoại lái xe về, chưa về đến nhà, giữa đường Thẩm Lục Dương đã không nhịn được mà lấy điện thoại ra trả lời tin nhắn của Tạ Nguy Hàm.

Lại là một hồi "mình nói thế này có đúng không nhỉ, có phải nên uyển chuyển một chút không, nhưng uyển chuyển có khiến mình trông không coi trọng chuyện này không", lúc sắp tự mình tưởng tượng đến phát điên, cậu đập tay lên vô lăng. Vẫn là câu nói đó, thầy Tạ sẽ không để ý đâu, anh không phải loại người đó.

Cậu suy nghĩ qua loa, gõ một tràng giải thích, còn không dám xem trả lời, ném thẳng điện thoại ra ghế sau. Lái xe một mạch về nhà, lên lầu thay đồ, tắm rửa, nằm xuống rồi mới cầm lại điện thoại.

Lại không có tin nhắn chưa đọc!

Thẩm Lục Dương tự an ủi, không ai cầm điện thoại 24/24 cả, thầy Tạ chắc chắn đang bận, bận soạn bài hay gì đó.

Nằm ngửa tê liệt một lúc, cậu lại mở tin nhắn thoại đó ra.

"Ăn bữa cơm cũng hung dữ vậy? Sao thế, tâm trạng không tốt à?"

Bên dưới là câu trả lời của cậu.

– Tôi gửi nhầm thầy Tạ ơi, vừa rồi không cẩn thận bấm gửi đi, không phải dấu chấm than đâu.

– Nếu có thể quay lại quá khứ. jpg

Nghĩ ngợi, Thẩm Lục Dương lại thêm một câu.

– Vừa rồi tôi đang ăn cơm với bà ngoại, không kịp trả lời.

Cậu nhìn chằm chằm hai câu này đến mấy phút, đối phương vẫn không trả lời.

Thẩm Lục Dương lật người, đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn. Trạng thái của cậu bây giờ là sao, tại sao đột nhiên lại trở nên do dự như vậy.

Thầy Tạ có ghét một Thẩm Lục Dương thoải mái như trước đây không? Không ghét mà.

Vậy thì còn rối rắm cái gì? Cứ thế nào thì là thế đó không tốt sao? Tốt chứ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!