Chương 44: (Vô Đề)

044. Tác giả: Không ÔThẩm Lục Dương nhìn chằm chằm vào dòng chữ "Mẹ kiếp tôi nói cậu đấy" trên màn hình WeChat, ngả người ra sau, đăm chiêu suy nghĩ.

Một lúc lâu sau, cậu rướn người về phía trước, gõ gõ lên bàn của Khương Noãn Vũ, thản nhiên hỏi: "Khương Khương, thoát ế chưa?"

Tâm trạng của Khương Noãn Vũ hôm nay có lẽ không tệ, miệng ngậm một cây kẹo m*t, nghe vậy liền ném cho Thẩm Lục Dương một cây, đôi mắt phượng khẽ cụp xuống: "Chưa, có chuyện gì?"

Thẩm Lục Dương thất vọng thở dài, không từ bỏ mà hỏi tiếp: "Thế đã từng thoát ế chưa?"

Khương Noãn Vũ: "Từng rồi."

Mắt Thẩm Lục Dương sáng lên, cậu bò nhoài ra bàn ghé sát lại, hạ thấp giọng: "Có chút chuyện, muốn hỏi cô."

Khương Noãn Vũ ngẩng đầu nhìn cậu, "Liên quan đến Tạ Nguy Hàm à?"

"Vãi—" Thẩm Lục Dương kinh ngạc, "Cái này mà cô cũng biết?"

Khương Noãn Vũ cười khẩy, nhìn cậu như nhìn một thằng ngốc.

Thẩm Lục Dương không để ý đến ánh mắt của cô, rối rắm vò đầu, trước tiên giải thích thay cho Tạ Nguy Hàm: "Là đơn phương từ phía tôi thôi, không liên quan gì đến thầy Tạ cả."

Cậu đã đau khổ suy nghĩ cả một đêm giữa việc thèm muốn thể xác và yêu tâm hồn, gần như chẳng ngủ được chút nào, trong mơ cũng đang tự vấn lương tâm.

Nhưng lương tâm của cậu hoạt động không được tốt cho lắm, mỗi lần hiện lên hai chữ "yêu tâm hồn", trước mắt lại lướt qua cảnh cậu và thầy Tạ ở trong văn phòng, trong xe, trong thư phòng, trong hội trường… Cậu không có cách nào thuyết phục được bản thân.

Nhớ lại phát ngôn cáu kỉnh của Phương Dịch, Thẩm Lục Dương quyết định nếu chưa đến bước đường cùng thì sẽ không đi làm phiền bác sĩ Phương đang tâm mệt sức mỏi nữa, tóm được cô Khương cũng là một cơ hội tốt.

Cậu do dự một lát, lựa chọn từ ngữ, hỏi: "Cô… làm thế nào để biết mình đã thích một người?"

Khương Noãn Vũ đơn giản dứt khoát: "Muốn ngủ."

Thẩm Lục Dương không thể tin nổi: "Khương của tôi ơi! Sao cô có thể tệ bạc như vậy?"

Khương Noãn Vũ dựa vào ghế, ngón tay gõ gõ mặt bàn: "Cậu còn chẳng muốn ngủ với người ta, thế thì cậu bị bệnh hay là muốn yêu kiểu Platon? Không có d*c v*ng thì có gọi là thích không?"

Thẩm Lục Dương nghe mà ngẩn cả người, rồi lại cảm thấy rất có lý.

"Vậy…" Cậu đổi một cách hỏi uyển chuyển hơn, "Ngoài muốn ngủ ra thì sao? Kiểu trong sáng hơn một chút, cảm giác ngoài chuyện ngủ nghỉ ra, chính là—"

"Chính là không nhìn thấy thì sẽ nhớ, nhìn thấy thì không nhịn được cười, bận chết đi được mà trong đầu toàn là người ấy, làm cái chuyện vớ vẩn gì cũng muốn kể cho người ấy nghe, trước khi gặp người ấy thì chỉ hận không thể dành mấy tiếng đồng hồ để phối đồ, gặp rồi thì lại thấp thỏm không biết hình tượng hiện tại có hợp gu thẩm mỹ của người ấy không…"

Khương Noãn Vũ nhìn Thẩm Lục Dương đang lấy điện thoại ra mở ghi chú, bắt đầu ghi chép một cách nghiêm túc, trông như một chú chó lớn đang ngậm miếng xương quý nhất, cẩn thận cân nhắc xem nên dùng lý do gì để tặng nó đi.

Thẩm Lục Dương ghi lại từng chữ từng câu, mong đợi ngẩng đầu nhìn cô: "Còn nữa không ạ?"

Khương Noãn Vũ "rắc" một tiếng cắn nát viên kẹo: "Còn muốn gì nữa?"

Thẩm Lục Dương ngẩn người: "Chỉ có vậy thôi sao? Có những biểu hiện này là thích rồi à?"

Những thứ này cũng đơn giản quá rồi, chuyện yêu đương oanh oanh liệt liệt như vậy, cậu cứ tưởng ít nhất cũng phải ghi vài nghìn chữ.

Khương Noãn Vũ rũ mắt liếc nhìn: "Gần như vậy đi."

Thẩm Lục Dương được đằng chân lân đằng đầu, bóc kẹo cho vào miệng, hứng chí hỏi: "Vậy tôi phải phán đoán thế nào?"

Khương Noãn Vũ lần đầu tiên thấy có người yêu đương mà như chuẩn bị đi thi, bệnh nghề nghiệp cũng tái phát, bắt đầu gạch chân ý chính cho Thẩm Lục Dương: "Nhìn thấy anh ta có muốn ngủ không?"

Thẩm Lục Dương nhớ lại vết răng trên xương quai xanh trắng lạnh của Tạ Nguy Hàm, cổ họng nghẹn lại, khô khan nói thật: "Muốn."

"Ghi vào," Khương Noãn Vũ chỉ vào điện thoại của cậu, "Có muốn lột đồ anh ta, sáp lại gần dính lấy anh ta không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!