Chương 43: (Vô Đề)

043. Tác giả: Không ÔBuổi họp kéo dài trọn vẹn hai tiết học, cuối cùng cũng kết thúc trong câu nói của chủ nhiệm: "Mọi người đứng dậy, vỗ tay".

Lúc đứng dậy, Thẩm Lục Dương suýt nữa thì không đứng vững nổi, hai chân như thể không chịu hợp tác với nhau, một bên dùng sức một bên không, cố gắng vật cậu ngã xuống đất.

Tạ Nguy Hàm kịp thời đưa tay đỡ lấy cậu, như một quý ông lịch thiệp chẳng hề liên quan, chu đáo nói bên tai cậu: "Cẩn thận."

Tai Thẩm Lục Dương nóng lên, một tay chống lên lưng ghế phía trước, một tay đè lên lòng bàn tay Tạ Nguy Hàm, gắng gượng hoàn thành bước cuối cùng của buổi họp.

Đợi các giáo viên đã về gần hết, cậu mới hoàn hồn lại. Cậu đứng dậy thử nhảy tại chỗ hai cái, thấy không có dấu hiệu chân mềm muốn quỳ xuống mới sánh vai cùng Tạ Nguy Hàm bước ra ngoài.

Bước chân vẫn còn lảo đảo, giống như buổi sáng sau một đêm say khướt, đứng dậy và đi lại đều khó khăn như nhau.

Thẩm Lục Dương liếc nhìn người bên cạnh, cảm xúc cuộn trào mãnh liệt vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống, những dây thần kinh bị kh*** c*m dày vò quá độ trở nên tê liệt và yếu ớt, chỉ cần một chút biến động nhỏ là tim lại đập nhanh.

Tất cả những gì vừa xảy ra như một dấu ấn, khắc sâu trong tâm trí, cứ xoay vòng, xoay vòng… làm thế nào cũng không dừng lại được.

Cậu vẫn luôn nghĩ pheromone của Tạ Nguy Hàm là loại rượu vang dịu dàng nồng nàn, tao nhã mà quyến rũ. Lần này mới biết, rượu có dịu dàng đến đâu thì nó vẫn là rượu, uống nhiều cũng sẽ say đến không nhận ra người thân, chỉ còn lại sự thôi thúc muốn nổi điên.

Không biết tại sao đối phương đột nhiên lại sử dụng pheromone nồng đậm như vậy… Thẩm Lục Dương lén lút quan sát, nhưng biểu cảm của Tạ Nguy Hàm không có một chút khác thường nào, lúc chào hỏi các giáo viên khác, vẫn là vẻ tao nhã và lãnh đạm quen thuộc.

Thẩm Lục Dương đột nhiên nghĩ đến một điểm. Có phải là do tâm trạng không tốt không? Đều là đàn ông, lúc tâm trạng không tốt Thẩm Lục Dương cũng sẽ đối xử thô bạo với bản thân hơn. Cậu thì chưa từng… với người khác, nên cũng không biết có đối xử thô bạo với đối phương hay không.

Nếu như cậu, một ngày nào đó có thể thô bạo với thầy Tạ… Yết hầu Thẩm Lục Dương bất giác trượt lên xuống, cắt đứt suy nghĩ vô cùng nguy hiểm này.

Chỉ nhớ ăn không nhớ đòn, chính là nói loại người như cậu.

Vì đang ở trong hội trường, mọi người xung quanh ngồi rất gần nhau, vừa rồi ngoài pheromone có nồng độ vượt mức ra, hai người không làm gì cả, đến nỗi bây giờ sau gáy Thẩm Lục Dương vẫn nóng lên từng đợt, cơ thể cũng xao động, như một quả bom sắp phát nổ.

Tạ Nguy Hàm vẫn luôn đi rất sát cậu, đôi chân dài cố ý đi chậm lại, như thể lúc nào cũng sẵn sàng đỡ lấy cậu.

Thẩm Lục Dương thân tàn ma dại mà vẫn kiên cường bước đi, được che chở như vậy có chút ngại ngùng, cậu nói nhỏ với anh: "Thầy Tạ, không cần đỡ tôi đâu, tôi đi được."

Cậu rất khỏe, thậm chí còn mặt dày mày dạn nghĩ đến việc thô bạo với Tạ Nguy Hàm…

"Xin lỗi," Tạ Nguy Hàm rũ mắt nhìn cậu, ở một góc không ai thấy, anh an ủi xoa nhẹ cổ tay cậu, khẽ nói: "Tôi đã làm hơi quá."

Thẩm Lục Dương mấp máy môi, câu "Thật ra cũng khá k*ch th*ch" lăn lộn trong cổ họng hai vòng, cuối cùng vẫn không nói ra.

k*ch th*ch thì k*ch th*ch thật, nhưng có hơi quá k*ch th*ch rồi. Cậu sợ lỡ như có lần sau, ở một nơi nào đó khác, cậu không kiểm soát được bản thân thì sẽ "nổi tiếng" mất. Cậu bảo thủ nghĩ rằng, vẫn nên ở những nơi an toàn một chút thì tốt hơn, ví dụ như trong xe và nhà của Tạ Nguy Hàm.

Đè nén sự khác thường trong lòng, Thẩm Lục Dương đỏ mặt từ chối đề nghị đưa về của Tạ Nguy Hàm, tự mình bắt một chiếc taxi về nhà.

Vừa vào cửa, cậu đã lao vào phòng tắm. Nhiệt độ nước được điều chỉnh cao hơn, nóng đến mức da đỏ ửng, xối lên mặt có cảm giác hơi đau rát, mới miễn cưỡng áp chế được d*c v*ng liên quan đến Tạ Nguy Hàm đang bùng cháy trong cơ thể vì pheromone Alpha cấp S.

Hình ảnh trong đầu thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn dừng lại ở khuôn mặt tuấn mỹ vô song đó. Thẩm Lục Dương nhắm mắt lại, giữa làn hơi nước bốc lên nghi ngút ép mình nghĩ sang chuyện khác, nhưng hình ảnh như bị cố ý đóng băng, dù có vùng vẫy thế nào, cuối cùng vẫn sẽ dừng lại ở Tạ Nguy Hàm.

Thẩm Lục Dương hoài nghi nhân sinh mà bước ra khỏi phòng tắm, nằm vật ra giường, nhìn trần nhà ngẩn ngơ.

Vừa rồi cậu lại là, nghĩ đến Tạ Nguy Hàm… mà tự…?

Cậu nhắm mắt lại, thầm giải thích. Chắc chắn là do pheromone, lúc ở trường cậu không giải tỏa, để dồn về đến nhà, tự nhiên sẽ nghĩ đến thầy Tạ.

Cho nên. Dù cách một khoảng rất xa, không ở cùng một không gian, cậu vẫn không thể kiểm soát được mà nghĩ đến Tạ Nguy Hàm.

Trong lòng Thẩm Lục Dương có một giọng nói, bảo cậu hãy đi tìm hiểu nghiêm túc sự thay đổi tinh tế này.

Không phải cho qua chuyện, mà là suy nghĩ nghiêm túc về câu hỏi Tạ Nguy Hàm đã hỏi cậu hôm nay: "Vậy chúng ta là mối quan hệ gì?"

Thẩm Lục Dương ngồi dậy, sự mờ mịt hiếm khi xen lẫn cảm xúc sợ hãi. Cậu hơi sợ kết quả của việc tiếp tục suy nghĩ, nhưng lại không thể kìm nén được mà cứ nghĩ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!