Chương 42: (Vô Đề)

042. Tác giả: Không ÔThẩm Lục Dương nhìn chằm chằm vào câu "Mẹ muốn gặp Tạ Nguy Hàm" đến cả mười giây, mới muộn màng nhận ra. Mẹ cậu hiểu lầm rồi!

– Mẹ, con và thầy Tạ không phải mối quan hệ đó đâu, hôm đó là tình thế gấp bất đắc dĩ thôi ạ.

Dĩ nhiên cũng không hẳn là bị ép buộc. Còn khá là, k*ch th*ch.

Ninh Uyển Xu thấy cậu trả lời khá ôn hòa, liền gọi một cuộc điện thoại tới.

Thẩm Lục Dương đeo tai nghe, chạy đến ngồi lên ghế của Tạ Nguy Hàm, lại nhích sang phải một chút, rúc vào góc tường giải thích với Ninh Uyển Xu.

"Mẹ, hôm đó là tình huống đặc biệt, con lười — ờm, xe của con không tiện, thầy Tạ đưa con qua đó."

"Con yêu, mẹ biết chuyện này nói ra rất đáng xấu hổ, nhưng con không thể trốn tránh mẹ, ít nhất hãy để mẹ tìm hiểu một chút về con người của đối phương, mẹ cũng yên tâm được."

Cổ Thẩm Lục Dương nóng ran, hồi cấp hai cấp ba đến nắm tay còn chưa từng, không ngờ đã đi làm rồi mà lại được trải nghiệm sự khó xử khi bị mẹ "bắt quả tang yêu sớm".

"Mẹ, thật sự không có mà," Thẩm Lục Dương không nhịn được cười, "Con mà yêu ai chắc chắn sẽ nói cho mẹ biết, với lại con thích con gái xinh—" Thẩm Lục Dương khựng lại, trước mắt bỗng hiện lên hình ảnh thầy Tạ ngồi ở vị trí cậu đang ngồi bây giờ, dùng đôi mắt dài đẹp đẽ đó, chuyên chú nhìn cậu. Tim đập loạn một nhịp, những lời phía sau làm thế nào cũng không nói ra được.

Ninh Uyển Xu lại nghe ra, bừng tỉnh nói: "Con thích con gái à? Mẹ có quen mấy Omega nữ xinh đẹp, tuổi tác cũng tương đương con, hôm nào mẹ gửi ảnh qua cho con xem nhé?"

Chuông tan học đột nhiên vang lên.

Thẩm Lục Dương cao giọng hơn một chút: "Thật sự không cần đâu mẹ, công việc của con bây giờ bận rộn biết bao, yêu đương với người ta cũng không có thời gian ở bên, thế chẳng phải làm lỡ dở người ta sao."

"Sao lại là làm lỡ dở được chứ," Ninh Uyển Xu không đồng tình, "Hai đứa đều có công việc riêng, khoảng cách tuy hơi xa một chút… Nếu con lo lắng chuyện này, ngày mai mẹ bảo ba con đổi cho con một công việc khác, ba con cũng thật là, sao có thể làm lỡ chuyện yêu đương của con trai được chứ…"

Thẩm Lục Dương ôm trán, dở khóc dở cười: "Mẹ, con thật sự không vội, mấy Omega xinh đẹp kia của mẹ vẫn nên để dành cho người tốt khác đi ạ, con bây giờ đã thoát khỏi d*c v*ng trần thế, một lòng dạy học rồi."

Ninh Uyển Xu thấy giọng điệu của cậu kiên quyết, đành phải tạm thời từ bỏ, lại quan tâm hỏi han vài câu, cuối cùng, vẫn không từ bỏ mà hỏi lại: "Con và Tạ Nguy Hàm, thật sự không phải đang yêu nhau sao?"

"Mẹ! Con và thầy Tạ trong sạch…" Giọng Thẩm Lục Dương nhỏ đi một chút, nghĩ đến điều gì, cậu chặn lời bà lại, "Mẹ, mẹ không thể đi đầu trong việc bịa đặt scandal của bọn con được, con trai mẹ sau này còn phải tìm vợ đấy."

Ninh Uyển Xu nghe vậy tiếc nuối thở dài: "Thôi được rồi, mẹ còn đang nghĩ, nếu con thích Tạ Nguy Hàm, mẹ sẽ đổi chiếc vòng tay vốn định tặng cho vợ con sau này thành một chiếc đồng hồ đeo tay."

Thẩm Lục Dương không nhịn được cười: "Mẹ có thể đưa cho con trước cũng được, con cũng muốn đeo."

Ninh Uyển Xu cười một lúc lâu, không có gì là không đồng ý: "Đợi đặt làm xong, mẹ sẽ bảo thư ký mang qua cho con."

Thẩm Lục Dương không yên tâm dặn dò: "Mẹ, mẹ nhất định phải giải thích rõ với ba, rằng con và thầy Tạ không có yêu nhau đâu nhé."

Ninh Uyển Xu đồng ý, cúp điện thoại.

Thẩm Lục Dương đặt điện thoại xuống, khóe mắt bỗng nhìn thấy một đôi chân dài quen thuộc, không biết đã đứng bên cạnh tự bao giờ. Cậu ngẩng đầu, bắt gặp một đôi mắt dài hẹp chứa đầy ý cười.

"Thầy Tạ!" Thẩm Lục Dương "vụt" một tiếng đứng dậy, có chút chột dạ như bị bắt quả tang, "Anh về lúc nào thế?"

"Vừa mới," Tạ Nguy Hàm ngồi xuống ghế, "Đang gọi điện cho mẹ cậu à?"

"Vâng," Thẩm Lục Dương siết chặt điện thoại, vẫn cúi người nói nhỏ sự thật bên tai anh, "Thẩm Chấn Triết mách tội với bà ấy, nói chuyện của hai chúng ta… hôm ở quán trà, mẹ tôi hiểu lầm rồi."

Sợ Tạ Nguy Hàm không vui, cậu lại nhanh chóng giải thích: "Bây giờ bà ấy đã hiểu rõ mối quan hệ của chúng ta rồi, không cần lo lắng đâu."

Tạ Nguy Hàm rũ mắt, đăm chiêu suy nghĩ một lát, đột nhiên hỏi: "Vậy chúng ta là mối quan hệ gì?"

Chúng ta là mối quan hệ gì. Thẩm Lục Dương sững người. Đúng vậy, họ là mối quan hệ gì?

"Ừm, chắc là…" Cậu gãi đầu, đưa ra kết quả suy nghĩ lúc trước, thăm dò nói: "Quan hệ vượt trên bạn bè bình thường, tiến tới bạn thân nhất?"

Tạ Nguy Hàm không tỏ rõ ý kiến, chỉ cười nhìn cậu, ánh mắt hơi tối đi khiến Thẩm Lục Dương cảm thấy mình đã trả lời sai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!