040. Tác giả: Không Ô"Thầy Tạ…" Thẩm Lục Dương dùng chóp mũi cọ cọ vào bên cổ Tạ Nguy Hàm, nơi có mạch đập rộn ràng.
Dòng máu dồn dập trong huyết quản, được bơm ra mạnh mẽ từ trái tim, chảy đến động mạch đang phập phồng ngay bên môi Thẩm Lục Dương. Cậu khô khốc l**m môi, bỗng nhiên thấy khát quá.
Màn đêm đặc quánh che đậy những cảm xúc nồng nàn khó nén đang lan tỏa trong không khí, chúng hòa quyện, vây hãm, cuối cùng bốc hơi thành từng cơn d*c v*ng ướt át, tựa như hơi nước mờ sương, bao phủ lấy trái tim đã sớm lung lay.
Bàn tay Tạ Nguy Hàm đang nâng cằm cậu từ từ di chuyển xuống dưới, đầu ngón tay mang theo một xúc cảm khác lạ, lướt qua da thịt, dừng trên yết hầu. Sau một thoáng nán lại, dường như không tìm thấy thứ mình muốn, anh lại tiếp tục lướt xuống với một lực cực nhẹ, đáp trên xương quai xanh.
Đầu ngón tay lành lạnh lướt qua da, để lại một vệt hằn không thể làm ngơ, khiến tim ngứa ngáy khó nhịn, nhưng lại phải nhịn. Cưỡng ép kìm nén, luôn khiến người ta trở nên nhạy cảm hơn.
Mạch máu xanh biếc bên cổ cũng được quan tâm, những cái v**t v* tỉ mỉ dừng lại đúng nơi mạch đập, khơi gợi những dây thần kinh yếu ớt nhất, đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Vầng trăng đã bị mây đen che khuất, nơi này cuối cùng cũng biến thành một chốn mập mờ không ai trông thấy.
Tạ Nguy Hàm cong khóe môi, sắc máu ma mị tràn ra trong con ngươi, anh dùng giọng điệu kiềm chế nhất, hỏi một câu mong chờ nhất: "Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái giá của việc tiếp cận tôi chưa?"
Đầu óc Thẩm Lục Dương quay cuồng, tay không ngoan ngoãn mà đặt lên chiếc quần tây của anh, hơi sức đâu mà quản chuẩn bị với không chuẩn bị, chỉ coi như đối phương đã đồng ý làm "lằn ranh đỏ an toàn" của mình, cậu ngẩng đầu gật mạnh.
Tạ Nguy Hàm cười nhìn cậu, nhưng lại không có hành động gì thêm, ngược lại còn không nhanh không chậm cất lời: "Tại sao lại muốn đến gần?"
Thẩm Lục Dương sững người, cuối cùng cũng tìm được bàn tay Tạ Nguy Hàm đang đặt bên người, cậu nắm chặt lấy, dừng một chút, rồi lại vụng về đan mười ngón tay vào nhau, tha thiết dùng lòng bàn tay cảm nhận nhiệt độ của đối phương.
Cậu là một học trò ngoan, những gì thầy Tạ đã dạy, cậu đều nhớ hết.
Cổ họng khô ngứa, Thẩm Lục Dương nhìn gương mặt gần trong gang tấc, nuốt nước bọt, hơi thở cũng nóng rẫy: "Tôi… không nhịn được, cứ nhìn thấy anh là lại muốn sáp lại gần."
"Không nhìn thấy thì sao?"
"Thì sẽ nhớ anh."
Tạ Nguy Hàm đè nén ý cười gần như sắp tràn ra khỏi khóe môi, ngón tay nhẹ nhàng vạch mở cổ áo sơ mi của Thẩm Lục Dương.
Hôm nay cậu mặc một chiếc áo len, bên trong là áo sơ mi trắng, phần xương quai xanh lộ ra vẫn còn lưu lại vài dấu hôn đã mờ nhạt, như thể đang nói với đương sự rằng, thời gian đã qua lâu rồi, cần phải "tô màu" lại thôi.
Ngón cái của Tạ Nguy Hàm miết nhẹ lên vết hằn đó, ngay lúc cậu rên khẽ, anh cười nhẹ hỏi: "Thích tôi làm thế nào?"
Thẩm Lục Dương cố gắng cọ người về phía đó, nhưng vì không gian trong xe chật hẹp không dễ xoay xở, cậu chỉ có thể cố hết sức nép vào hõm cổ anh, thành thật bày tỏ nhu cầu: "Ít nhất… ôm một cái."
Cậu nhớ mùi hương trên người anh quá, chỉ mới mấy ngày không đến gần mà cứ như đã xa cách từ rất lâu rồi. Cậu nghiện mất rồi.
Tạ Nguy Hàm nuông chiều vỗ nhẹ lên lưng cậu, hơi dùng sức một chút, ấn cả người cậu vào lòng mình: "Thế này?"
Thẩm Lục Dương không thể ôm anh một cách thỏa thích, chỉ có thể tham lam hít lấy hương rượu vang, chìm đắm trong khoảnh khắc vui vẻ ngắn ngủi, cũng đau khổ vì khoảng cách khó lòng vượt qua. Bàn tay đang nắm lấy ngón tay đối phương khẽ siết lại, cậu nói bằng giọng khàn khàn: "Không thoải mái lắm…"
"Muốn ra ghế sau không?"
"Muốn."
Đối với hai người đàn ông trưởng thành cao trên 1m8, băng ghế sau cũng vô cùng chật chội, không giống như chiếc bàn làm việc rộng rãi, chút không gian này hoàn toàn không đủ cho hai người thi triển — trừ khi đổi một tư thế càng thêm khăng khít.
Thẩm Lục Dương ngồi trên đùi Tạ Nguy Hàm, được anh chu đáo ôm lấy, ngón tay khi nặng khi nhẹ x** n*n vành tai đã đỏ ửng lên của cậu. Thẩm Lục Dương ngoan ngoãn cọ đầu vào đầu ngón tay anh, hơi thở nặng nề phả vào bên cổ, tựa như những đóa nghiệp hỏa đủ để thiêu đốt lý trí.
Pheromone lan tỏa từ những chi tiết nhỏ nhất giống như một trận mưa rào, rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, dấy lên những con sóng cuộn trào, đến cả cá cũng không nhịn được mà nhảy vọt lên khỏi mặt nước, cảm nhận sự áp bức khiến người ta phải cau mày.
Thẩm Lục Dương cảm thấy mình sắp không thở nổi, pheromone hương rượu vang theo từng nhịp thở xâm nhập vào cơ thể, áp chế bản năng của một Alpha. Cậu nhíu mày chịu đựng sự hỗn loạn dưới áp chế cấp bậc, những ngọn đèn đường chồng chéo phía xa nhanh chóng nhòe đi thành một vệt sáng rực rỡ, chảy trôi trong đáy mắt ẩm ướt hoe đỏ.
Hương rượu vang trong không khí hòa cùng mùi cacao nóng thoang thoảng, nhiệt độ dần tăng lên, hơi nóng k*ch th*ch hương rượu nồng nàn hơn, không gian chật hẹp trong xe như biến thành một thùng chứa rượu, chỉ cần ở trong đó, hít thở nhè nhẹ, cũng đủ say đến má đỏ bừng tan tác.
Rượu vang rất dịu dàng, mặc cho cacao nóng ngang ngược để lại dấu hiệu mùi hương của một Alpha bình thường ở khắp nơi. Nhưng thỉnh thoảng, nó cũng đột nhiên trở nên tàn nhẫn một cách vui vẻ, không hề báo trước mà đột ngột vắt kiệt đám cacao nóng đang bay lượn tứ tung, chỉ để lại một chút Pheromone, rồi lại từ từ tích tụ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!