Chương 38: (Vô Đề)

038. Tác giả: Không Ô"Thưa anh, mời vào đây ạ," nhân viên phục vụ dừng lại trước một phòng riêng cổ kính, trên mặt nở nụ cười chuyên nghiệp, "Anh có cần gì cứ gọi tôi bất cứ lúc nào."

Thẩm Lục Dương cảm ơn anh ta một tiếng, sau đó gõ cửa.

Bên trong vọng ra một tiếng "Vào đi".

Thẩm Lục Dương và Tạ Nguy Hàm nhìn nhau, đối phương lập tức hiểu ý cậu, khẽ lùi lại nửa bước, ra hiệu để cậu vào trước.

Thẩm Lục Dương đẩy cửa, giữa những món đồ trang trí non nước trang nhã, cổ xưa trong phòng, cậu nhìn thấy Đoạn Thần và Thẩm Chấn Triết đang ngồi đối diện nhau.

Chỉ nhìn mặt, Đoạn Thần và Thẩm Chấn Triết người nào người nấy đều trông rất đàng hoàng. Còn bản chất bên trong thì không biết được.

Thấy cậu, Thẩm Chấn Triết ngược lại tỏ ra bình thản, khẽ gật đầu: "Qua đây ngồi đi, đây là Đoạn Thần, hai đứa gặp nhau rồi."

Mi mắt Đoạn Thần hơi nhướng lên, từ trong mũi phát ra một tiếng "ừm" ngắn gọn, coi như chào hỏi.

Hôm nay Thẩm Lục Dương chỉ đi làm bình thường nên ăn mặc rất tùy tiện, một thân đồ thể thao hoàn toàn không hợp với không khí ở đây. Nhưng cậu cũng không cảm thấy có gì, bèn tiến lên một bước, rồi hơi nghiêng người, chờ đợi.

Ngay lúc Thẩm Chấn Triết khẽ nhíu mày, bên ngoài lại có thêm một người bước vào.

Khi nhìn thấy khuôn mặt tao nhã ấm áp đó, sắc mặt Thẩm Chấn Triết biến đổi, anh ta lập tức đứng dậy, vẻ mặt căng thẳng thấy rõ bằng mắt thường.

"Ngài Tạ," Thẩm Chấn Triết hít sâu một hơi, trên mặt nở nụ cười lịch thiệp, sải bước qua, đưa tay ra, "Lâu rồi không gặp, lần trước là ở buổi đấu giá XX."

Tạ Nguy Hàm lạnh nhạt liếc qua bàn tay đang chìa ra trước mặt, anh đứng sau lưng Thẩm Lục Dương, không hề bước lên, lịch sự mà xa cách từ chối thiện ý của anh ta. Anh nhìn Thẩm Lục Dương, cười một tiếng: "Nhân vật chính hôm nay không phải là tôi, tôi chỉ là một tài xế thôi."

Thẩm Lục Dương gật đầu không chút gánh nặng, hoàn toàn không có khái niệm gì về thực lực của nhà họ Tạ. Cậu vô tư nghĩ, là thầy Tạ chủ động đề nghị đưa mình qua đây, nói vậy cũng không có vấn đề gì.

Sắc mặt Thẩm Chấn Triết cứng đờ, anh ta giả vờ như không có chuyện gì mà thu tay lại, lúc mời hai người ngồi xuống đã trao đổi ánh mắt với Đoạn Thần một lần, đồng thời nhìn thấy sự khó giải quyết trong mắt đối phương.

Thẩm Lục Dương không quan tâm đến sóng ngầm cuồn cuộn giữa bọn họ, đã đến rồi thì cứ ăn cho ngon, đồ ăn là vô tội. Cậu cầm đũa lên, thuận miệng hoàn thành nhiệm vụ của chuyến đi này: "Thầy Đoạn, xin lỗi vì chuyện lần trước."

Khác với Thẩm Chấn Triết, Đoạn Thần biết Tạ Nguy Hàm và Thẩm Lục Dương có quan hệ khá thân thiết, hắn hờ hững đáp một tiếng, sau đó nhìn về phía Thẩm Chấn Triết, ý tứ trong mắt rất rõ ràng.

"Xảy ra sự cố, kế hoạch chấm dứt".

Thẩm Chấn Triết không biết vì tâm lý gì, lại giả vờ không nhìn thấy, chủ động trò chuyện với Đoạn Thần và Tạ Nguy Hàm về một vài chuyện kinh doanh, Thẩm Lục Dương nghe không hiểu, nên cậu chỉ chuyên tâm ăn.

Bầu không khí vốn dĩ sẽ căng như dây đàn lại vì sự cố bất ngờ mà trở nên kỳ quái và yên tĩnh.

Thẩm Chấn Triết mấy lần nhìn đồng hồ, lúc sắp ăn xong, anh ta đột nhiên nói: "Lục Dương, món cuối cùng sao vẫn chưa lên, em đi xem thử đi."

Thẩm Lục Dương đã no rồi, nghe vậy bèn tựa vào ghế, không động đậy: "Vậy thì thôi đừng lên nữa, không phải mọi người đều ăn xong rồi sao?"

Nói xong, cậu có chút bất ngờ khi thấy Đoạn Thần gật đầu, đồng tình với lời của mình.

Ánh mắt Thẩm Chấn Triết chỉ đặt trên mặt Thẩm Lục Dương, giọng điệu lạnh lùng xen lẫn một chút thân thiết cố tạo ra: "Sẽ lãng phí, bình thường ba mẹ nói thế nào?"

Thẩm Lục Dương cũng không quan tâm ba mẹ nói thế nào, cậu cảm thấy Thẩm Chấn Triết cứ nhất quyết bắt mình đi, chắc chắn có mờ ám. Bàn tay đặt dưới bàn, ngón tay đột nhiên bị ai đó móc nhẹ một cái.

Thẩm Lục Dương cố nén xúc động muốn quay đầu lại, tự nhiên chuyển chủ đề: "Được thôi, tôi và thầy Tạ cùng đi."

Đoạn Thần nhíu mày nhìn Thẩm Chấn Triết, Thẩm Chấn Triết lại gật đầu, còn dặn dò: "Đừng gây thêm phiền phức cho ngài Tạ."

Không phiền phức thì anh nên đi mới phải chứ. Thẩm Lục Dương có hơi buồn cười, đây là định làm gì đây.

Cậu trước đây đã sơ lược hồi tưởng lại ký ức từ nhỏ đến lớn của nguyên chủ, không có một ký ức nào có xung đột lớn với Thẩm Chấn Triết. Hay nói đúng hơn, ký ức liên quan đến Thẩm Chấn Triết rất ít, dường như nguyên chủ đã quên mất… nhưng không ai có thể quên sạch sẽ đến vậy, không còn sót lại một mảnh vụn nào.

Cậu đoán theo một góc nhìn kịch tính hơn, có lẽ vị anh cả này, có thể đã từng gây ra vấn đề tâm lý gì đó cho nguyên chủ, khiến cậu ta quên mất những chuyện đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!