037. Tác giả: Không ÔThẩm Lục Dương không biết mình đã ngủ thiếp đi lúc nào, lúc mở mắt ra lần nữa bên ngoài đã có nắng. Rèm cửa phòng khách không được kéo kín, những tia nắng ấm áp tụ lại thành từng chùm, rọi lên giường, sưởi cho ấm áp.
Cậu dụi dụi mắt, lơ mơ vài giây mới ngồi dậy, lười biếng ngáp một cái. Ngáp được nửa chừng, cậu đột nhiên nhận ra, hôm qua mình đã ngủ quên trên sofa — miệng thì nói "đầu tôi nặng lắm không muốn đè anh", rồi quay đầu ngủ luôn trên đùi người ta.
Thẩm Lục Dương mày hay thật đấy! Kiên định với hình tượng cặn bã đến cùng! Cậy thầy Tạ dịu dàng mà làm càn!
Thẩm Lục Dương vừa đau khổ tự kiểm điểm vừa thay quần áo, trực giác mách bảo cậu rằng lần sau cậu vẫn sẽ dám.
Vừa bước ra khỏi phòng ngủ, Thẩm Lục Dương phát hiện Tạ Nguy Hàm đã tự giác ngồi trên chiếc sofa đơn trước cửa sổ sát đất trong phòng khách, với một tư thế tùy ý cầm ly cà phê, tay ôm một quyển sách trông tương tự quyển bị xé hỏng hôm qua, không biết đã đọc bao lâu.
Người đàn ông mặc một chiếc áo gile vest sẫm màu, áo sơ mi tối màu cùng tông tôn lên tỉ lệ vai và cổ ưu tú, quần tây ôm lấy đôi chân dài đang vắt chéo, từng đường nét được chống đỡ bởi thân hình hoàn hảo đều thanh lịch quyến rũ đến khó tin.
Ký ức của ngày hôm qua dần ùa về, ánh mắt Thẩm Lục Dương không kiểm soát được mà dừng trên những ngón tay thon dài đang ôm sách của anh, sau đó lướt một vòng khắp người, mới sáng sớm đã thấy khô cả họng. Cậu che giấu mà gãi gãi tai, chủ động chào hỏi: "Thầy Tạ, buổi sáng tốt lành."
Tạ Nguy Hàm ngước mắt lên, ánh nắng vàng rải lên hàng mi dài, đáy mắt đen như mực cũng nhuốm chút quầng sáng, ánh mắt dịu dàng chạm đến mái tóc rối bù của cậu, khóe môi nở một nụ cười nhạt: "Ngủ không ngon à?"
Thẩm Lục Dương bị khoảnh khắc đẹp như tranh vẽ này đâm trúng tim, lúc nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, mọi cảm xúc trong lòng đều biến thành "hưởng thụ cái đẹp", cậu nhìn Tạ Nguy Hàm không chớp mắt, cười còn rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời: "Ngủ rất ngon, đến mơ cũng không có. Hôm qua tôi ngủ quên trên sofa à?"
"Ừm," Giọng Tạ Nguy Hàm trầm thấp ấm áp, nhưng đuôi mắt lại cong lên một đường cong vui vẻ, "Tối qua vất vả cho cậu rồi, chăm sóc tôi lâu như vậy."
Thẩm Lục Dương tức khắc nhớ lại mình đã "chăm sóc" như thế nào, một trái tim lập tức từ "rạng rỡ như ánh mặt trời" trôi dạt thành "dư vị vô tận".
Ánh mắt dời khỏi vết thương trên xương quai xanh đã bị áo sơ mi che đi của Tạ Nguy Hàm, Thẩm Lục Dương mang theo những suy nghĩ không lành mạnh mà nhanh chân đi sang một bên, còn che giấu mà vẫy vẫy tay: "Tôi đi vệ sinh cá nhân đây thầy Tạ!" Ý muốn bỏ chạy thục mạng rất nồng đậm.
Tạ Nguy Hàm thu lại ánh mắt, nhìn ra cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ, ngón tay khẽ xoa lên trang sách, một lúc lâu sau, từ trong cổ họng bật ra một tiếng cười khẽ không rõ ý tứ. Tựa như tiếng đàn dương cầm trầm ấm, dần hòa vào không khí dịu dàng của buổi sáng sớm.
Lần này đến đây, Thẩm Lục Dương phát hiện trong nhà đã có thêm một vài thứ trước đây không có, ví dụ như bộ đồ dùng đánh răng đã biến thành hai bộ, thêm một chiếc khăn mặt, dép lê đúng size của cậu… Một vài chi tiết không đáng kể, được chuẩn bị cho một người không biết có còn đến nữa hay không.
Thẩm Lục Dương trước giờ luôn xuề xòa, nhưng tính cách càng tùy tiện, lại càng không thể chống cự lại sự dịu dàng chu đáo trong từng chi tiết của Tạ Nguy Hàm.
Kiểu không cần lời ngon tiếng ngọt, mà tô điểm sự dịu dàng vào những nơi không để ý, lặng lẽ kiên nhẫn chờ đợi bạn phát hiện ra, sự chu đáo trưởng thành này, tựa như đã tỉ mỉ dệt nên một giấc mơ chỉ thuộc về một người, cho dù một ngày nào đó phải mở mắt ra, hiện thực trước mắt cũng sẽ là dáng vẻ trong mơ.
Thẩm Lục Dương hoàn toàn không chống đỡ nổi, lúc này đang đối diện với gương mà nở một nụ cười có hơi ngốc, cảm giác xung quanh mình đang có những đóa hoa nhỏ xinh đẹp nở rộ. Cuộc sống vừa đủ đầy lại vừa có nhiều bất ngờ thế này, tựa như phim điện ảnh, thì ra thật sự tồn tại.Tuy là thứ Bảy, nhưng hai thầy giáo Thẩm Lục Dương và Tạ Nguy Hàm vẫn phải đi làm. Buổi sáng tiết 1, 2 có bài kiểm tra nhỏ môn Toán và Vật Lý, tiết 3, 4 hai người họ phải lên lớp, giảng bài kiểm tra.
Những ngày tháng khổ cực của học sinh cấp ba chính là như vậy đó, một tuần chỉ được nghỉ chiều Chủ nhật, tối còn phải quay lại tự học buổi tối. Kéo theo cả giáo viên cấp ba cũng phải tăng ca.
Thẩm Lục Dương bản tính lười biếng, không muốn lái xe, lại đi nhờ xe của Tạ Nguy Hàm đến trường. Có điều lần này không gặp lại Thời Phàm và Phương Dịch nữa, hai người một đường thuận lợi đến văn phòng.
Vừa vào cửa đã nghe thấy Cung Uyển Quân nói: "Thầy Thời gần đây có phải gặp sao Thủy nghịch hành không ạ, đây là lá bùa tôi xin ở quê, linh nghiệm lắm, thầy cứ đeo mấy ngày xem sao."
Thời Phàm sắc mặt nhợt nhạt cười cười: "Không sao đâu, cô đeo đi."
Tuy trông có vẻ yếu ớt, nhưng tâm trạng lại có vẻ không tệ, đến cả lời nói cũng nhiều hơn bình thường: "Không biết tại sao, hôm qua từ bệnh viện tỉnh lại, tôi cảm thấy chỗ nào cũng rất nhẹ nhõm, cảm giác sau này sẽ không còn bị thương một cách khó hiểu nữa."
Thẩm Lục Dương muốn quan sát Tạ Nguy Hàm một cách lặng lẽ, nhưng cổ còn chưa kịp động, ánh mắt đã bị phát hiện. Đối phương mỉm cười với cậu, không thừa nhận điều gì, nhưng cũng không phủ nhận điều gì.
Thẩm Lục Dương kịp thời dùng đồ ăn vặt của mình để bày tỏ sự quan tâm đối với thầy Thời, sau khi trở lại chỗ ngồi, cậu mới chính thức bắt đầu xâu chuỗi lại nguyên nhân và kết quả của chuyện này.
Nguyên nhân là do Thời Phàm nảy sinh thiện cảm, Tạ Nguy Hàm bước vào kỳ nhạy cảm — nhưng ở đây có một lỗi, lúc hệ thống phát hiện ra, hai người cách nhau rất xa, một người ở nhà, một người ở bệnh viện. Trễ như vậy, không phải phong cách của hệ thống.
Trừ khi, Tạ Nguy Hàm có thể ép buộc khống chế cảm xúc và kỳ nhạy cảm, đợi đến lúc về nhà mới phát tác, qua mặt được hệ thống… Thẩm Lục Dương gào thét trong lòng.
Cũng… quá mạnh rồi. Không hổ là thầy Tạ!
Những chuyện tiếp theo thì rất dễ giải thích.
Quy tắc vận hành cơ bản của hệ thống là "xử phạt người đã làm tổn thương công chính của truyện", vì vậy, trên người Thẩm Lục Dương treo một hình phạt "không được chạm vào Tạ Nguy Hàm". Nhưng trong tình huống Tạ Nguy Hàm mất kiểm soát, theo như thiết lập của hệ thống, bắt buộc phải do cậu đến giúp Tạ Nguy Hàm.
Không được chạm vào Tạ Nguy Hàm, và phải đi giải quyết kỳ nhạy cảm của Tạ Nguy Hàm — hai mệnh lệnh hoàn toàn trái ngược nhau đụng phải nhau, chắc chắn sẽ bị kẹt lỗi đến mức sập nguồn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!