035. Tác giả: Không ÔThẩm Lục Dương nghe xong một loạt thông báo đứt quãng, không do dự một phút nào, mặc quần áo rồi lao xuống lầu. Trong lúc đó cậu đã gọi cho Tạ Nguy Hàm hai cuộc, đều không có ai trả lời.
Quần áo cậu còn chưa mặc xong, nhiệt độ năm sáu độ C mà trên người chỉ có một chiếc áo thun và áo khoác mỏng, cậu nhảy vào xe, đạp mạnh chân ga.
Thẩm Lục Dương: Thống Thống, có chuyện gì vậy? Thầy Tạ bây giờ sao rồi?
[Hệ thống đang sửa chữa…]
Thẩm Lục Dương "đù má" một tiếng.
Sập nguồn rồi à?
Đến Thống Thống cũng sập nguồn, chuyện lần này nghiêm trọng đến vậy sao?
Gọi điện lần thứ tư không có ai trả lời, Thẩm Lục Dương chỉ ước mình có thể mọc thêm hai cái cánh để bay qua đó.
Hai bên con đường vốn luôn sáng đèn lúc này như được phủ một lớp màn đen, một mảng đen kịt, đè nặng lên trái tim vốn đã gấp gáp, mỗi nhịp đập đều lộ ra vẻ khó nhọc.
Trên đường đi, cậu đã tưởng tượng ra vô số khả năng.
Hôm nay là đến lượt Thời Phàm và Khương Noãn Vũ trực giải đáp thắc mắc tự học buổi tối, nếu Thời Phàm ở văn phòng, vậy thì có khả năng là có học sinh đã nhờ Tạ Nguy Hàm ở lại, còn Khương Noãn Vũ xin nghỉ, học sinh sau khi hỏi bài xong thì rời đi, trong văn phòng chỉ còn lại hai người ở một mình…
Vậy tại sao lúc hệ thống thông báo lại nói "hai người khoảng cách khá xa"?
Là sau khi hai người tách ra mới xảy ra chuyện đột xuất, hay là hệ thống phán đoán sai lầm?
Sai lầm của hệ thống, là lỗi, hay là… do con người?
Thẩm Lục Dương điên cuồng bấm chuông cửa, bên trong không có ai trả lời, người hàng xóm đi ngang qua liếc nhìn cậu một cái với ánh mắt kỳ lạ, cậu cũng không để tâm, vô tình vịn vào tay nắm cửa mới phát hiện cửa không khóa.
Cậu đẩy mạnh cửa ra.
Bộ não còn chưa tỉnh ngủ vừa lo vừa ngơ ngác, còn tranh thủ tức giận mà tưởng tượng, với khuôn mặt đó của thầy Tạ, mở cửa là một chuyện nguy hiểm biết bao!
Sao lại không biết tự chăm sóc bản thân thế này!
Bên trong tối om, Thẩm Lục Dương thậm chí không ngửi thấy một chút pheromone nào, nhưng cậu có một trực giác kỳ lạ.
Tạ Nguy Hàm ở bên trong, trong một căn phòng nào đó.
Cậu vào truyện lâu như vậy cũng chưa từng trải qua tình huống "chỉ số hắc hóa tăng lên", bây giờ Thống Thống lại sập nguồn, cậu đến một cái hệ thống để bàn bạc cũng không có.
Vậy thì không bàn bạc nữa, hai ngày nay thực sự quá ấm ức rồi.
Thẩm Lục Dương quyết định chơi lớn một phen.
Cược rằng Tạ Nguy Hàm dưới áp lực kép của việc chỉ số hắc hóa tăng lên cộng với kỳ nhạy cảm, sẽ không làm hại cậu.
Cậu đóng cửa, với ý thức an toàn rất cao mà khóa trái cửa giúp người ta. Phương Dịch đã nói, Tạ Nguy Hàm là một người mắc chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội và vô cùng tự cao, nhưng Thẩm Lục Dương lại có một sự tự tin khó hiểu đối với anh, rằng khả năng tự chủ của anh cao hơn cả bệnh lý.
Mất kiểm soát cũng không thể ăn thịt cậu được, cậu cũng không phải gà con.
Thẩm Lục Dương bẻ cổ, một tiếng "rắc" vang lên.
Thời cấp hai cấp ba, mỗi lần Thẩm Lục Dương vì thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ mà đánh nhau với người khác, đều mang theo tâm thái "chuyến này bố đây có chết chắc cũng phải làm cho xong việc thiện này, dọa chết mày chưa, ông đây là Bồ Tát sống!".
Nhiều năm trôi qua, cậu đã là một người trưởng thành biết dùng lý trí để làm việc thiện. Nhưng cũng không cản trở cậu quay lại con đường liều lĩnh.
Đàn ông đến chết vẫn là thiếu niên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!