Chương 34: (Vô Đề)

034. Tác giả: Không ÔBước chân đang tiến tới của Thẩm Lục Dương buộc phải dừng lại, đã lâu không đối thoại với hệ thống nên cậu bất giác mở miệng.

"Cậu nói cái gì???"

Thời Phàm bị cậu dọa giật nảy mình, vội vàng giải thích: "Thầy Thẩm, tìm bác sĩ Phương đi, chuyện làm lớn lên sẽ không tốt cho thầy đâu."

Đoạn Thần có lẽ sẽ không làm gì y, nhưng Thẩm Lục Dương là người đã hai lần giúp y, y không thể liên lụy đến Thẩm Lục Dương.

Thời Phàm vừa nói vừa phóng thích pheromone, muốn che đi mùi của Thẩm Lục Dương, ánh mắt y bình tĩnh: "Thầy Thẩm chỉ là đi ngang qua, anh ta ngất đi không liên quan gì đến thầy."

Trong đầu Thẩm Lục Dương vẫn còn đang chấn động, cậu vừa bối rối đồng ý vừa chất vấn hệ thống về cái hình phạt khốn nạn này trong đầu.

Thẩm Lục Dương: Tôi thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ cũng không được à? Cái gì mà không được tiếp xúc với thầy Tạ? Nắm tay một cái cũng không được à? Anh ấy còn đang trong kỳ nhạy cảm thất thường đó!

[Dương Dương, bình tĩnh, cậu làm tổn thương công chính của thế giới này, hắn là nền tảng tồn tại của thế giới trong truyện, là nguyên nhân khai sinh ra cuốn sách này, nếu cậu đánh chết hắn, truyện sẽ biến mất!]

Thẩm Lục Dương: Thế còn thầy Tạ thì sao? Lần trước anh ấy cũng làm Đoạn Thần bị thương mà?

[Cho nên xác suất anh ta nảy sinh tình cảm với Thời Phàm đã tăng lên rất nhiều đó! Đây là chương trình cơ bản mà cấp trên đã thiết lập cho tôi, là nền tảng vận hành của tôi.]

Thẩm Lục Dương: …Tư tưởng của cấp trên nhà cậu có vấn đề bỏ mẹ ra!

[55.]

*Tiếng lóng trên mạng Trung Quốc, đọc là "wuwu", mô phỏng tiếng khóc

Thẩm Lục Dương cùng Thời Phàm đưa Đoạn Thần đến chỗ Phương Dịch, Phương Dịch liếc qua một cái rồi tiêm cho một mũi, sau đó cho người khiêng đi. Trông có vẻ không ưa gì cho lắm.

Thẩm Lục Dương không đi, cậu ngồi trên ghế trong phòng khám tiếp tục u sầu.

U sầu không phải vì làm việc tốt không được báo đáp, mà là vì cái quy định chết tiệt của hệ thống.

"Chạm" chẳng phải là tiếp xúc cơ thể sao, không tiếp xúc cơ thể thì làm sao giải quyết kỳ nhạy cảm thất thường… nhưng tiếp xúc rồi thì sẽ khiến cậu phát kỳ nhạy cảm, chỉ số hắc hóa của Tạ Nguy Hàm tăng lên.

Thẩm Lục Dương phân tích cái chỉ số hắc hóa này, có lẽ nó dùng để duy trì giới hạn an toàn, giúp Tạ Nguy Hàm tuân thủ pháp luật. Chỉ số hắc hóa tăng lên, thì xác suất phạm tội cũng tăng theo.

Giới hạn an toàn mà Tạ Nguy Hàm đã duy trì hơn hai mươi năm, có thể sẽ vì một chút bất cẩn của cậu mà đổ sông đổ bể. Thẩm Lục Dương không muốn nhìn thấy điều đó. Hệ thống đúng là biết đánh rắn đánh ngay vào điểm yếu.

Vậy kỳ nhạy cảm thất thường… Cậu nhìn về phía Phương Dịch đang đứng ở cửa ăn táo.

Phương Dịch nhướng mày: "Làm gì thế, bộ dạng mất hồn mất vía, bị thầy Tạ đá rồi à?"

Thẩm Lục Dương trầm tư lắc đầu, nghiêm túc nói: "Bác sĩ Phương, tôi nhắc anh một chuyện."

Phương Dịch cắn một miếng táo, sóng to gió lớn gì mà chưa từng thấy qua, y bình thản xua tay: "Nói."

Thẩm Lục Dương: "Kỳ nhạy cảm thất thường sắp tới của thầy Tạ, phải dựa cả vào anh đấy, tôi vô dụng rồi."

Động tác ăn táo của Phương Dịch khựng lại, vẻ mặt hiếm khi xuất hiện vết rạn: "Tại sao?"

Có thuốc an thần hình người dễ dùng như vậy không dùng, chạy tới hành hạ anh ta làm gì.

Thẩm Lục Dương ôm mặt: "Chuyện này tôi không giải thích với anh được, nhưng bây giờ tôi thật sự không giúp được nữa rồi, tôi mà giúp chính là giúp một cách tai hại, ý chính là như vậy đó, anh có hiểu không?"

Phương Dịch: "…Hai người có phải đã hẹn nhau rồi không, đều đến chỗ tôi để đánh đố?"

Thẩm Lục Dương không biết Tạ Nguy Hàm đã đánh đố chuyện gì, cậu bây giờ không chỉ đau khổ vì lo lắng cho Tạ Nguy Hàm, mà còn trơ tráo đau khổ vì không thể chạm vào anh.

Cậu tự kiểm điểm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!