Chương 31: (Vô Đề)

031. Tác giả: Không ÔThẩm Lục Dương không nhớ mình đã nói thế nào, ngay khoảnh khắc chữ "muốn" buột ra khỏi miệng, mắt cậu nóng lên, cậu chống người dậy, cắn một phát lên xương quai xanh của Tạ Nguy Hàm.

Đầu răng cứng lạnh va chạm với xương cốt được bao bọc bởi một lớp da mỏng, thú tính nguyên thủy nhất bùng nổ trong sự tiếp xúc cứng rắn ấy.

Cuối cùng cũng chiếm được chút thế thượng phong trong buổi "dạy học" này, Thẩm Lục Dương nhả ra, định bắt chước Tạ Nguy Hàm hôn lên dấu răng để thể hiện phong độ, nhưng vì còn vụng về lóng ngóng nên giữa đường đã bị túm lấy gáy.

"Có biết phải hôn vết thương thế nào không?" Giọng nói gợi cảm trầm khàn kề sát bên tai, dứt lời liền in một nụ hôn ẩm ướt lên d** tai cậu.

Hơi thở của Thẩm Lục Dương đột ngột trở nên gấp gáp, cậu muốn quay đầu sang hướng ngược lại, nhưng bàn tay của Tạ Nguy Hàm đã ôm lấy một bên má cậu, đầu ngón tay khẽ v**t v* sau tai, dùng một lực hoàn toàn trái ngược với sự dịu dàng để ngăn cản động tác của cậu.

Nửa thân trên vừa mới thẳng dậy lại ngã nhoài ra sofa, Thẩm Lục Dương buộc phải thở mạnh.

Ánh mắt cậu như bị ma ám mà nhìn chằm chằm vào vết hằn đỏ ửng trên xương quai xanh của Tạ Nguy Hàm, khàn giọng nói: "Biết."

Phải hôn một cái trước, sau đó lại hôn một cái, rồi lại hôn… Cái đầu đang rối như tơ vò chỉ sợ đối phương không cho, hễ hỏi gì cũng nói "biết" trước đã.

Tạ Nguy Hàm dung túng cười khẽ, vạch trần lời nói dối nhỏ bé rõ như ban ngày này: "Để tôi dạy cậu."

Đồng tử Thẩm Lục Dương co rút lại, rồi từ từ giãn ra, xương quai xanh bị ghì xuống, cơn đau không quá nhói vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng, tựa như một dòng điện nhỏ bé nhưng cảm giác tồn tại lại vô cùng mãnh liệt, mập mờ bò lên cột sống, rồi nhanh chóng lan ra khắp đại não.

Sự ẩm ướt ấm nóng, xoa dịu vết thương, cả bả vai Thẩm Lục Dương nhô lên, bàn tay đặt lên vai Tạ Nguy Hàm… yết hầu bất ngờ bị cắn lấy.

Thẩm Lục Dương cứng đờ cả người, há miệng bất lực nhìn lên trần nhà, muốn hét lên, lại sợ đối phương không cẩn thận cắn rách, chỉ có thể bật ra một tiếng rên khẽ.

Yết hầu nhô ra bất an trượt lên xuống, phát ra một tiếng "ực" không mấy rõ ràng, gần như không thể nghe thấy trong hơi thở nặng nề.

Hơi nóng cuối cùng cũng rời khỏi yết hầu và xương quai xanh đã bị "hành hạ" đủ đường, Thẩm Lục Dương chậm chạp cảm nhận được sự khác thường của cơ thể.

Cậu chột dạ lặng lẽ lùi về sau vài tấc, cố gắng duy trì một khoảng cách không bị phát hiện, ngón tay bất giác cào cào lên ghế sofa: "Thầy Tạ, tôi học được rồi, tôi—"

Tạ Nguy Hàm như không nghe thấy, cánh tay mạnh mẽ luồn qua eo cậu, dễ dàng bế bổng cậu lên.

Thẩm Lục Dương đối mặt với Tạ Nguy Hàm, ngồi trên đùi anh, hai chân buộc phải tách ra, hơi nóng trong không khí tăng vọt vì tư thế nửa trên nửa dưới này, môi khô khốc, cổ họng khát khô, một loại nhu cầu nào đó cấp bách cần được thỏa mãn.

Tạ Nguy Hàm tựa vào lưng ghế sofa, sự ấm áp nơi đáy mắt tan ra theo hơi nóng, để lộ một góc băng sơn bên trong, chỉ thế thôi cũng đủ để nuốt chửng trái tim người ta bằng d*c v*ng nồng cháy.

Bàn tay với khớp xương sạch sẽ như đang vỗ về mà xoa xoa mái tóc bồng bềnh sau gáy Thẩm Lục Dương.

Thẩm Lục Dương nóng đến mức mắt cũng thấy bỏng rát, ma xui quỷ khiến thế nào lại cọ cọ vào lòng bàn tay rộng lớn, để một bên má áp vào lòng bàn tay hơi lạnh.

Không khí chợt ngưng lại.

Bàn tay sau gáy đột nhiên dùng sức.

Thẩm Lục Dương bị ép cúi đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt hẹp dài nguy hiểm của Tạ Nguy Hàm, lời của Phương Dịch đột nhiên lóe lên trong đầu.

"Cậu ta giống như một giấc mơ hoàn hảo".

Nếu có thể, Thẩm Lục Dương muốn gọi cho Phương Dịch ngay bây giờ.

"Giấc mơ thật thế này à? Giấc mơ sướng thế này á?! Bác sĩ Phương có phải anh chưa từng mơ không vậy."

Dòng suy nghĩ tựa con suối chảy xiết sau cơn mưa, chợt đến rồi lặng lẽ trôi đi.

Thẩm Lục Dương rất nhanh đã không còn tâm trí để nghĩ vẩn vơ nữa.

Đầu ngón tay tỉ mỉ miêu tả đôi môi hơi hé mở, bị m*t đến ửng đỏ của Thẩm Lục Dương.

Đường cong trên môi Tạ Nguy Hàm có dịu dàng, có dẫn dắt, nhưng nhiều hơn cả, là thứ d*c v*ng chiếm hữu bẩn thỉu, cuồng dại, không thể kiềm chế và cũng chưa từng kiềm chế, ẩn giấu dưới lớp da người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!