Chương 30: (Vô Đề)

030. Tác giả: Không ÔNhờ sự giúp đỡ "gian lận" của Tạ Nguy Hàm, Thẩm Lục Dương đã thành công trở thành giáo viên thứ hai trong văn phòng chấm xong bài thi.

Cậu không về nhà mà lái xe thẳng đến nhà Tạ Nguy Hàm ăn chực.

Lúc rời khỏi trường đã hơn năm giờ, trời vừa nhá nhem tối.

Nhìn ra xa qua khe hở giữa các tòa nhà, vẫn có thể thấy những mảng ráng mây đỏ rực. Trong khoảng thời gian đi từ trường đến nhà Tạ Nguy Hàm, màu đỏ ấy dần đậm lại, gần như chuyển sang màu đỏ tía, lan ra rồi lụi tàn nơi đường chân trời.

Thẩm Lục Dương đỗ xe xong, vừa bước xuống đã thấy Tạ Nguy Hàm đến trước một bước, đang đứng dưới lầu đợi cậu.

Đây không phải lần đầu tiên Thẩm Lục Dương nhìn anh dưới ánh đèn đường, nhưng ánh sáng chiếu từ trên xuống luôn mang lại cảm giác dịu dàng, hòa quyện với khí chất của Tạ Nguy Hàm, tựa như một ly rượu thơm nồng quyến rũ, dẫu biết sẽ say nhưng vẫn mời gọi người ta nếm thử.

Vừa nguy hiểm lại vừa mê người.

Nhà Tạ Nguy Hàm không có gì thay đổi so với lần trước. Thẩm Lục Dương được sắp xếp ngồi trên ghế sofa trong phòng khách. Vốn định ăn một bữa thịnh soạn, nhưng bây giờ cậu đã đói đến hoa cả mắt, Tạ Nguy Hàm bèn nấu cho cậu một bát mì trước.

Ăn xong bữa cơm, Thẩm Lục Dương cuộn mình trên sofa tiêu thực.

Tạ Nguy Hàm rót cho cậu một ly nước chanh, còn mình thì pha một tách cà phê, rồi ngồi xuống bên cạnh cậu.

Thẩm Lục Dương lười biếng uống một ngụm nước, theo thói quen bắt chuyện bâng quơ: "Thầy Tạ, nhà anh rộng thật đấy."

Tạ Nguy Hàm đồng tình: "Đúng là hơi rộng quá."

Thẩm Lục Dương cười ngây ngô một cái, hồi sức lại từ cơn đói và buồn ngủ, lúc này cậu mới đột nhiên nhận ra mục đích mình đến đây.

Sợ Tạ Nguy Hàm thật sự bắt đầu dạy mình, Thẩm Lục Dương ra tay trước, đổi sang một chủ đề chẳng hề liên quan.

Thẩm Lục Dương bưng chiếc cốc trong suốt, đề nghị một cách chẳng chút khách sáo: "Thầy Tạ, lần này không được ăn món anh nấu, lần sau anh lại phải mời tôi một bữa nữa đấy."

Tạ Nguy Hàm uống một ngụm cà phê: "Lúc nào cậu đến cũng được chào đón."

Vài ngụm nước chanh nóng vào bụng, Thẩm Lục Dương lười biếng không muốn động đậy, tư duy cũng lười theo, cậu hỏi mà không cần suy nghĩ: "Thầy Tạ anh không có người yêu à?"

Tạ Nguy Hàm nhướng mày, buồn cười nhìn cậu: "Tại sao lại hỏi vậy?"

"Nhà anh," Thẩm Lục Dương ngập ngừng, chỉ vào kệ giày ở cửa, rồi lại chỉ một vòng, lúc thì thông minh lúc lại ngốc nghếch, "Không có đồ của phụ nữ."

Cậu đồng cảm mà chớp chớp mắt: "Giống hệt nhà tôi, toàn là đồ của mình thôi, có điều tôi dọn dẹp không được gọn gàng như nhà anh."

Dù là một chủ đề có hơi đường đột, Tạ Nguy Hàm lại không hề tỏ ra khó chịu, ngược lại còn thẳng thắn thừa nhận: "Đúng là không có, còn Dương Dương thì sao?"

"Tôi á?" Thẩm Lục Dương ngả người ra sau, phân tích hợp lý, "Tôi cũng không có, nhưng tôi là do lỡ dở, còn điều kiện như thầy Tạ mà vẫn độc thân, thì không thể nói nổi nữa rồi."

Tạ Nguy Hàm khẽ cụp mắt, cười nhẹ: "Trong mắt cậu, tôi tốt đến vậy sao?"

Thẩm Lục Dương chống cằm nghiêm túc đánh giá.

Tạ Nguy Hàm đã cởi áo vest, thay bằng bộ đồ ở nhà màu nâu nhạt, màu sắc ôn hòa hơn nhưng vẫn không che giấu được ngũ quan đậm nét. Hàng mi anh hơi rủ xuống, che đi một nửa con ngươi tựa mực đặc, đôi môi đỏ mọng cong lên một đường cong vừa phải.

Chỉ ngồi ở đó thôi, đã thu hút người ta phải nhìn về phía anh, tựa như tâm bão, tĩnh lặng, nhưng lại có thể khiến vạn vật xung quanh vì anh mà điên cuồng.

Thẩm Lục Dương nuốt nước bọt, nói từ tận đáy lòng: "Anh là người đàn ông, xuất sắc nhất nhất nhất nhất, mà tôi từng gặp —" Cậu giơ ngón cái lên, "Có sức hút nhất!"

Tạ Nguy Hàm nắm chặt tách cà phê, sắc mắt u ám không rõ, ánh mắt nhìn cậu đầy ẩn ý: "Tôi không tốt như cậu nói đâu."

Thẩm Lục Dương hơi sững người.

Ánh mắt Tạ Nguy Hàm bình tĩnh, như thể đang nói một chuyện không đáng kể, đầu ngón tay trắng bệch và chiếc tách cà phê đang nắm trong tay: "Không ai là hoàn hảo cả, khoác lên lớp ngụy trang, ai cũng có thể trở nên quyến rũ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!