Chương 27: (Vô Đề)

027. Tác giả: Không ÔThẩm Lục Dương chia xong một vòng bánh mì nhỏ, lại đặt hai cái lên bàn Tạ Nguy Hàm, không biết thầy Tạ đã đi đâu rồi.

Cậu nhìn bàn làm việc trống không của Thời Phàm, một dự cảm không lành chợt dâng lên.Cùng lúc đó.

Khu nhà nghệ thuật, phòng học đa phương tiện.

Thời Phàm gõ cửa, nghe thấy một tiếng "mời vào" mới đẩy cửa bước vào.

Phòng học rộng lớn chỉ có một mình Tạ Nguy Hàm, anh không đứng trước màn chiếu, mà ung dung đứng bên cửa sổ đối diện với cửa ra vào.

Tạ Nguy Hàm cầm trong tay một chiếc đồng hồ quả quýt kiểu Tây trông có vẻ đã cũ, ngón tay thon dài khẽ gõ lên bề mặt, tựa như đang gõ vào tim, khiến người ta toàn thân run rẩy.

Bộ vest tối màu được cắt may tỉ mỉ ôm sát vào người, đường bờ vai thẳng tắp nối liền với cánh tay, làn da trắng lạnh và chiếc nơ đen tạo nên sự tương phản mạnh mẽ. Sự cấm dục và d*c v*ng đồng thời bùng nổ, chèn ép lẫn nhau, nhưng người bị tổn thương lại chính là kẻ tò mò ngước nhìn.

Trong lòng Thời Phàm dâng lên một khao khát tiếp cận mãnh liệt, gần như không thể kiềm chế.

Y phải nghiến răng mới có thể kìm nén được nó.

Hít thở mạnh mấy hơi, y bước vào nhưng không đóng cửa: "Thầy Tạ, anh tìm tôi có việc gì ạ?"

Tạ Nguy Hàm dường như lúc này mới để ý đến y, anh quay đầu lại, đường cong trên môi vẫn ấm áp, nhưng lại không mang một chút hơi ấm nào: "Phải, gặp chút vấn đề, thầy Thời có biết chỉnh không?"

Anh có chút phiền não nhìn về phía màn hình chiếu đang bị chiếm lĩnh bởi những vệt sọc lộn xộn.

Thời Phàm sững sờ, không ngờ lại là một lý do đơn giản như vậy, y không nghĩ nhiều, đóng cửa lại: "Để tôi thử xem."

Tạ Nguy Hàm vẫn mỉm cười: "Làm phiền thầy rồi."

Thời Phàm kiểm tra sơ qua, phát hiện chỉ là một lỗi rất nhỏ, nhưng y đã thử các phương pháp giải quyết thường dùng, màn hình cũng chỉ bớt đi vài vệt ngang.

Y đành phải lên mạng tra các phương pháp khác.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, dường như cảm thấy quá trầm mặc, Tạ Nguy Hàm đi đến sau lưng Thời Phàm, giọng nói trầm thấp: "Thầy Thời, phiền phức lắm sao?"

Thời Phàm giật nảy mình, vì khoảng cách bị thu hẹp, tim y bắt đầu đập loạn nhịp, hai má ửng hồng mà bản thân không hề hay biết.

Y né tránh ánh mắt của Tạ Nguy Hàm, bối rối trước sự bất thường của cơ thể, chỉ có thể gắng gượng trả lời: "Hơi phức tạp một chút, nhưng có thể giải quyết được."

Tạ Nguy Hàm lại tiến thêm nửa bước, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó, ý cười sâu thẳm nhưng không chạm đến đáy mắt: "Thầy Thời, trông thầy có vẻ không được khỏe."

Bàn tay Thời Phàm đang cầm điều khiển màn hình rõ ràng đang run rẩy, mồ hôi mịn trên trán túa ra, thần trí dần bị một sức mạnh không thể chống cự nuốt chửng.

Y cố gắng chống lại sức mạnh này, nhưng chẳng khác nào châu chấu đá xe, chỉ có thể chìm sâu vào đó.

Tạ Nguy Hàm cảm nhận được d*c v*ng đang cuộn trào nóng bỏng trong cơ thể, cảm giác này rất quen thuộc, đã là lần thứ ba rồi.

Anh ngửa đầu khẽ nhắm mắt lại.

Một gương mặt luôn nhiệt thành ấm áp như ánh mặt trời gọi anh là thầy Tạ, dưới sự đụng chạm của những ngón tay trắng bệch, dần trở nên vấy bẩn, khóc lóc, đau đớn, hoan lạc…

Chỉ một giây sau, Tạ Nguy Hàm đã mở mắt.

Anh vui vẻ cong khóe môi, nhìn Thời Phàm đang co ro thành một cục trên sàn, pheromone tỏa ra bốn phía.

Như thể sợ bị những pheromone này làm bẩn quần áo, anh lùi lại nửa bước.

Nhưng rồi lại chu đáo ngồi xổm xuống, nhìn Thời Phàm chật vật, giọng nói dần trở nên trầm thấp thuần hậu, nhuốm một giai điệu kỳ lạ.

"Có ai cho cậu uống thuốc gì không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!