Chương 26: (Vô Đề)

026. Tác giả: Không ÔPhương Dịch nhìn Thẩm Lục Dương, bỗng bật cười.

Anh ta đã từng gặp không ít những kẻ ngu ngốc chìm đắm trong mộng cảnh, kết cục cuối cùng thê thảm đến mức không nỡ nhìn thẳng.

Nhưng đó đều là những kẻ ngu không thuốc chữa, "chết" cũng chẳng có gì đáng tiếc.

Anh ta từng nghĩ Thẩm Lục Dương trông có vẻ hơi ngốc, nhưng không ngu, vẫn còn cứu được.

Nhưng y đã lầm.

Đây có lẽ là "người thông minh" duy nhất.

Thẩm Lục Dương cầm thuốc ra khỏi cửa, nghĩ lại những lời Phương Dịch vừa nói, cậu chỉ cười một cách chẳng mấy bận tâm.

Tạ Nguy Hàm đang ngồi bên ngoài ngắm một con vẹt má vàng* mà Phương Dịch nuôi, anh không trêu chọc nó, chỉ yên lặng ngắm nhìn.

*Một loài vẹt nhỏ có nguồn gốc từ Úc, tên Hán Việt là Huyền Phượng Anh Vũ

Con vẹt nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang chống cằm của anh.

Woa, Thẩm Lục Dương thầm cảm thán, đến con vẹt cũng thích tay của thầy Tạ, đúng là một con vẹt không hề trong sáng.

Không biết bác sĩ Phương nuôi kiểu gì nữa.

Nghe thấy tiếng động, Tạ Nguy Hàm nghiêng đầu qua, ánh mắt quan tâm cẩn thận lướt khắp người Thẩm Lục Dương, thấy tinh thần cậu đã tốt hơn nhiều mới nở một nụ cười ấm áp: "Đỡ hơn rồi à?"

Thẩm Lục Dương gật đầu, đi đến bên cạnh anh, đưa tay vẫy vẫy bên ngoài lồng, cười tươi như nắng: "Hello, tao là Thẩm Lục Dương, chào mày."

Con vẹt: "= =."

Thẩm Lục Dương quay đầu nhìn Tạ Nguy Hàm, nói nhảm một cách cực kỳ nghiêm túc: "Nhìn biểu cảm của nó kìa, vừa nhìn là biết thích tôi lắm!"

Tạ Nguy Hàm cười khẽ một tiếng, dung túng nói: "Đúng thật, nó chưa bao giờ nhìn mặt tôi cả."

Phương Dịch không thể nhịn được nữa mà bước ra từ phòng khám: "Đi mau đi mau, đừng có hành hạ tôi xong lại quay sang hành hạ con vẹt của tôi!"

Thẩm Lục Dương thấy có chuyển biến tốt thì thôi, cầm thuốc cùng Tạ Nguy Hàm quay về văn phòng.

Vừa vào cửa đã nghe thấy Tông Úy Tình nói: "Quyết định rồi, thứ Hai tuần sau thi tháng."

Thẩm Lục Dương đi về bàn làm việc của mình ngồi xuống, cất thuốc đi: "Sao giờ mới quyết định, đề thi còn chưa ra mà đúng không?"

Tông Úy Tình vốn là giáo viên ra đề môn Ngữ Văn, nghe vậy bèn day day thái dương: "Dạo này hơi nhiều việc, ba ngày thì hơi gấp, nhưng cũng ra kịp thôi, thức đêm vậy."

Thẩm Lục Dương lại khá mong chờ, quay đầu hỏi Tạ Nguy Hàm: "Thầy Tạ, chúng ta có phải đi coi thi không?"

"Ừm," Tạ Nguy Hàm ngước mắt lên, đoán được cậu muốn nói gì, đáy mắt ẩn chứa ý cười, "Hai người một nhóm."

"Biết đâu chúng ta lại chung một nhóm." Thẩm Lục Dương cười đầy mong đợi.

Ngày hôm sau, tiết Vật Lý thứ năm.

Thẩm Lục Dương đã nghe các giáo viên có tiết buổi sáng phàn nàn rằng trạng thái của học sinh không tốt, trong lớp quá ồn ào, nên trước khi vào lớp buổi chiều, cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý.

Vừa bước vào lớp, sự ồn ào bên trong im bặt đi vài giây, rồi sau đó là những tiếng còn ồn ào hơn: "Chào thầy Thẩm! Kỳ nghỉ vui không thầy?".

Thẩm Lục Dương lần lượt chào lại bọn họ, tựa vào bục giảng, đưa tay đè xuống.

"Đừng nhiệt tình quá, thầy ngại đấy," Thẩm Lục Dương cầm tập bài kiểm tra trong tay che mặt, đợi bọn họ cười xong mới bỏ xuống, khóe miệng cong lên nói: "Bài tập của các em thầy đều xem rồi, cũng có ghi chú một vài chỗ, nào, bạn đại diện môn học lớn phát bài đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!