Chương 25: (Vô Đề)

025. Tác giả: Không ÔThẩm Lục Dương nằm được nửa tiếng đã không thể nằm yên nổi nữa.

Hình ảnh cậu trơ tráo chủ động hôn thầy Tạ cứ lượn lờ không ngừng trong đầu, cái cảm giác mượn cớ giúp đỡ để làm chuyện bậy bạ này khiến lương tâm cậu cắn rứt sâu sắc…

Vậy mà hung thủ là cậu đây bây giờ vẫn không hề hối cải mà nằm trên đùi nạn nhân, còn để người ta xoa bóp cho mình!

Đúng là vô liêm sỉ hết sức!

Thẩm Lục Dương kiên cường ngồi dậy, định tự mình đi đến phòng y tế, kết quả là cậu không đi nổi…

Cuối cùng vẫn phải để "nạn nhân đáng thương" Tạ Nguy Hàm dìu đến phòng y tế.

Đèn phòng y tế quả nhiên đang sáng, Phương Dịch mặc áo blouse trắng, dáng vẻ cà lơ phất phơ dựa vào cửa, chẳng hề sợ lạnh, vừa hóng gió vừa phì phèo điếu thuốc.

Anh ta nhìn thấy Thẩm Lục Dương và Tạ Nguy Hàm, kinh ngạc đến đờ người ra mấy giây rồi mới hét lên: "Đù má, đ*t đến liệt luôn rồi à?"

Đầu óc Thẩm Lục Dương vẫn còn choáng váng, không nghe rõ anh ta nói gì, một làn hương rượu vang đỏ chợt lướt qua chóp mũi, ngay sau đó Phương Dịch như bị ong chích, ôm cổ nhảy dựng lên.

Nhưng miệng thì ngậm chặt, trông khá là tức cười.

Thẩm Lục Dương mỉm cười với y một cách vô cùng thân thiện, vẫy tay chào.

Phương Dịch vừa ôm cổ vừa dẹp hết mấy lời bậy bạ, khom lưng đưa tay ra, nở một nụ cười giả lả đúng chuẩn nghề nghiệp: "Khách quý, đúng là khách quý! Mời vào, mời vào! Thảo dân này có đức hạnh gì mà lại được đón hai vị vào một đêm trăng thanh gió mát thế này!"

"Bác sĩ Phương hài hước thật đấy!" Lúc đi lướt qua, Thẩm Lục Dương giơ ngón cái với y.

Khóe miệng Phương Dịch giật giật: "Cậu còn hài hước hơn tôi."

Bị tên điên Tạ Nguy Hàm kia dùng pheromone cấp S uy h**p, mặt anh ta trắng bệch.

Tạ Nguy Hàm dìu Thẩm Lục Dương vào phòng khám bên trong ngồi xuống, Phương Dịch vừa bịt mũi miệng vừa đi vào, õng ẹo ngồi phịch xuống ghế.

"Thầy Tạ cậu ra ngoài lánh mặt trước đi, tôi bây giờ yếu đuối lắm, nể tình tôi vẫn còn chút tác dụng, cậu tha cho tôi đi!"

Tạ Nguy Hàm xoa đầu Thẩm Lục Dương, khẽ cúi người, ghé sát vào cậu, giọng nói trầm thấp ấm áp: "Tôi ở bên ngoài đợi cậu."

Thẩm Lục Dương lúc này vẫn đang trong trạng thái lơ mơ, nhưng lại nghe rất rõ lời Tạ Nguy Hàm nói, cậu vô thức xoa tai, tự trách mà an ủi anh: "Tôi không sao thật mà, thầy Tạ yên tâm đi."

Tạ Nguy Hàm cười khẽ một tiếng không cho là đúng, anh ấn nhẹ l*n đ*nh đầu cậu rồi xoay người rời đi.

Nghe thấy một tiếng "cạch" giòn tan, Phương Dịch mới lết cái ghế đang ngồi dưới mông lại gần Thẩm Lục Dương.

Chàng Alpha trẻ tuổi đang trong tình trạng không tốt, tác dụng phụ khiến cậu không nhìn rõ mọi thứ trước mắt, đầu đau vô lực, nhưng đôi mắt cậu vẫn sáng ngời, trên mặt lúc nào cũng mang vẻ tận hưởng và vui vẻ với thế giới, khóe miệng cong lên, cười với y một cách thân thiện và vô tư, khiến đôi môi sưng đỏ sung huyết cũng bớt đi vài phần quyến rũ d*m đ*ng, trông càng giống một đứa trẻ chân thành.

Phương Dịch đưa tay vạch mí mắt cậu ra xem một lát, rồi nói: "A—"

Thẩm Lục Dương ngoan ngoãn há miệng: "A—"

Mắt hơi sung huyết, cổ họng đỏ nhưng không sưng, lưỡi thì có hơi sưng một chút…

Thủ phạm chính lần này có lẽ cực kỳ để tâm đến con mồi, cho dù đang chênh vênh bên bờ vực mất kiểm soát, cũng chăm sóc đối phương rất tốt.

"Được rồi đừng a nữa," Phương Dịch khép miệng Thẩm Lục Dương lại, cầm nhiệt kế hồng ngoại lên trán cậu bíp một cái, "37.8, hơi cao, nhưng không sao, sức khỏe cậu tốt."

"Tôi cũng thấy sức khỏe mình tốt," Thẩm Lục Dương đồng tình, cậu nhớ ra điều gì đó, nở một nụ cười hơi gian, huých tay vào người Phương Dịch, nói chuyện một cách tự nhiên như thể thân thiết lắm: "Bác sĩ Phương, thuốc lần trước anh đưa cho tôi, tôi muốn mua thêm mười lọ nữa."

Cậu đã hứa sẽ giúp Tạ Nguy Hàm vượt qua kỳ nhạy cảm thất thường, tuy không muốn thừa nhận, nhưng rõ ràng việc nắm tay đã không còn tác dụng nữa rồi.

Với kiểu "tiếp xúc" lưu manh như hiện tại, cậu chắc chắn sẽ cần thêm rất nhiều "thuốc đệm pheromone Alpha cấp S", mới có thể nhịn được để lần sau không giở trò lưu manh lớn hơn…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!