024. Ít nhất cũng phải hôn. Tác giả: Không ÔThẩm Lục Dương gật đầu, vẻ mặt tự tin phơi phới: "Đúng vậy, tôi đã điều chỉnh gần xong rồi."
Tạ Nguy Hàm nhướng mày, đoạn thản nhiên đáp: "Là tôi cực đoan rồi."
Thẩm Lục Dương lại rướn người tới gần ngửi ngửi: "Pheromone của anh thật sự đã khống chế được rồi à? Sao mùi thuốc vẫn còn nồng như thế."
Đuôi mắt Tạ Nguy Hàm cong lên một đường cong không mấy rõ ràng, nhuốm ý cười, anh khẽ đáp: "Chưa đâu."
"Vậy không phải là anh có thể rơi vào kỳ nhạy cảm* bất cứ lúc nào sao." Thẩm Lục Dương sốt ruột, "Đi mau, tôi giúp anh xử lý một chút."
*Giai đoạn Alpha bị ảnh hưởng bởi pheromone, cảm xúc và h*m m**n trở nên bất ổn, khó kiểm soát
Nói rồi cậu đứng dậy, ra hiệu cho Tạ Nguy Hàm cùng ra ngoài.
Tạ Nguy Hàm ung dung đứng dậy, liếc nhìn chiếc áo khoác mỏng trên người cậu, "Không lạnh à?"
"Không lạnh," Thẩm Lục Dương thấy trên bàn anh cũng không có bao nhiêu bài vở, bèn dứt khoát kéo người đi ra ngoài, "Thầy Tạ, anh phải học cách tự chăm sóc bản thân, đối xử tốt với mình một chút đi."
"Tôi chăm sóc không đủ tốt sao?"
"Đến cả kỳ nhạy cảm thất thường mà anh cũng không dự đoán được, tôi, người anh em tốt này, ở ngay trước mặt mà anh cũng không biết nhờ giúp đỡ."
Nghe vậy, Tạ Nguy Hàm lặng lẽ mỉm cười.
"Vậy thì đúng là tôi không biết chăm sóc bản thân thật."
"Không sao cả," chuyện này thì Thẩm Lục Dương rành lắm, cậu nhướng mày cười, "Tôi thích chăm sóc người khác, sau này anh có chuyện gì cứ nói với tôi, tôi sẽ nghĩ cách giúp anh."
Tạ Nguy Hàm gật đầu, nhẹ giọng đáp: "Được."
Ra khỏi khu giảng đường, Thẩm Lục Dương bỗng thấy mông lung.
Cậu phải đi đâu bây giờ?
Lại tìm bừa một văn phòng trống như lần trước ư?
Hay là, thuê một… phòng khách sạn?
Nhìn ra vẻ hoang mang của cậu, Tạ Nguy Hàm chu đáo đưa ra gợi ý: "Đến xe của tôi, cậu có ngại không?"
Thẩm Lục Dương thở phào nhẹ nhõm: "Không ngại, đi thôi."
Chỉ cần thầy Tạ nói chậm một giây thôi, cậu đã buột miệng thốt ra hai chữ "thuê phòng" rồi.
Hai người ngồi vào hàng ghế sau, Thẩm Lục Dương lại đề xuất tiết mục "nắm tay", để pheromone hòa quyện.
Tạ Nguy Hàm không có ý kiến, hoàn toàn thuận theo cậu.
Thẩm Lục Dương nhìn bàn tay với khớp xương rõ ràng, cổ tay thanh thoát của anh đang đặt trên đệm dựa màu đen, trong đầu lại nghĩ đến trải nghiệm "nắm tay" lần trước nhưng lại thành ra không thể cứu vãn.
Cậu nhắm mắt rồi lại mở ra, củng cố niềm tin.
Lần này nhất định phải nhịn, nhất định.
Cậu chủ động nắm lấy tay Tạ Nguy Hàm – không phải là mười ngón đan vào nhau, mà chỉ như bắt tay, nắm lấy bốn ngón tay của anh.
Điều động pheromone là bản năng của Alpha, nhưng dùng nó để áp chế đồng loại thì Thẩm Lục Dương không thành thạo lắm, còn việc phóng thích thì cũng tàm tạm.
Rất nhanh, không gian chật hẹp trong xe đã bị mùi ca cao nóng chiếm lĩnh, ngọt mà không ngấy, mang theo hương thơm ấm áp ngon miệng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!