Chương 19: (Vô Đề)

019. Có phản ứng. Tác giả: Không ÔEdit: SâmThẩm Lục Dương nhìn thời khóa biểu dán góc bàn, hôm nay giáo viên tiếng Anh bận việc không đến được trường nên đã đổi với tổ của họ.

Vậy nên tối nay đến lượt cậu và Tạ Nguy Hàm giải đáp vấn đề cho học sinh.

Vài phút trước giờ tự học buổi tối Tạ Nguy Hàm mới quay về văn phòng.

Thẩm Lục Dương đang dựa vào cửa sổ quan sát học sinh trên sân chơi, nghe thấy tiếng động vội quay đầu lại, trong đầu đã chuẩn bị câu hỏi tới cả trăm lần, nói vô cùng lưu loát.

"Thầy Tạ, anh đi đâu mà cả ngày nay không về vậy."

Trong phòng chỉ có hai người họ, Tạ Nguy Hàm dùng một tay nới lỏng cà vạt, anh nghe vậy thì nở nụ cười mang chút mệt mỏi: "Đi họp, sau kỳ nghỉ Quốc Khánh có lớp mở, tương đối gấp gáp."

Thẩm Lục Dương nhìn anh ngồi xuống, giả vờ tùy ý hỏi: "Họp ở đâu vậy?"

Tạ Nguy Hàm tựa như không nhận ra điều gì, hỏi gì đáp nấy: "Tòa Nghệ thuật."

Thẩm Lục Dương giật mình.

Đoạn Thần cũng lái xe rời đi từ tòa nghệ thuật, cuộc gặp giữa hai người thật sự chỉ là ngẫu nhiên sao?

Vốn thầy Tạ không định làm gì, nhưng Đoạn Thần không khéo lại đâm vào họng súng.

Thẩm Lục Dương ấn lồng ngực, vô cùng cảm động.

Thầy Tạ thực sự coi trọng người bạn là cậu đây, vậy cậu không thể phụ lòng thầy Tạ được.

Không biết việc Tạ Nguy Hàm khiến Đoạn Thần thương nặng sẽ làm tuyến thế giới hỗn loạn bao lâu, kế hoạch "tranh sủng" cũng không đáng tin, cậu cũng phải cẩn thận quan sát trông coi thầy Tạ…

Tiếng chuông báo hiệu giờ tự học tối vang lên, Thẩm Lục Dương về chỗ ngồi cầm một quả táo lên. Cậu đạp vào chân bàn lăn ghế đến gần bàn Tạ Nguy Hàm.

Cậu hào phóng vươn tay: "Thầy Tạ ăn táo không?"

Tạ Nguy Hàm tháo cà vặt đặt lên bàn. Một bóng đèn trong văn phòng đã hỏng, ánh sáng lờ mờ chiếu lên khuôn mặt lười biếng khiến anh trông mềm mại một cách khó hiểu. Sự mệt mỏi giữa hàng lông mày làm anh thêm phần gợi cảm, như sự cám dỗ mờ ảo.

Cổ họng Thẩm Lục Dương khô khốc.

Tạ Nguy Hàm dường như không để ý, anh nhận lấy quả táo, dịu dàng thích thú cong khóe môi: "Cảm ơn."

"Không cần cảm ơn." Thẩm Lục Dương hoảng loạn tránh ánh mắt, cậu nhìn về góc bàn anh rồi chỉ, chủ đề xoay 180°: "Hai chậu xương rồng này được chăm tốt thật!"

Đầu ngón tay anh khẽ niết quả táo, Tạ Nguy Hàm nhìn thoáng qua liền thôi, ánh mắt dừng trên gương mặt cậu, giọng nói trầm thấp ôn hòa: "Thích à?"

Thẩm Lục Dương gật đầu, nhớ lại chiến tích năm xưa: "Nhưng tôi nuôi cây sống không nổi, cây xương rồng bị tôi nuôi gần chết hết, đành phải cho đi để người khác chăm cho sống lại."

Tạ Nguy Hàm trầm ngâm, tầm mắt đảo qua vẻ não nề của Thẩm Lục Dương, anh chợt cười: "Có phải cậu thường xuyên tưới nước cho nó không?"

"Đúng đó." Thẩm Lục Dương đang chạm vào gai xương rồng, kinh ngạc hỏi: "Sao anh biết được vậy? Một ngày không tưới là đất khô héo, tôi sợ nó chết khô mất… Tôi thấy mình cũng không tưới thường xuyên lắm, không lẽ nó chết đuối sao?"

Tạ Nguy Hàm một tay chống cằm, bả vai thả lỏng, khóe miệng cong lên nhìn cậu, ân cần khuyên nhủ: "Muốn nuôi tốt một giống cây, phải nghiên cứu xem chúng thích gì, không thích gì. Có đôi khi để chúng "thiếu nước" một cách thích hợp, sẽ nhận được những niềm vui không ngờ tới."

Thẩm Lục Dương nắm tay phải đập vào lòng bàn tay trái, bừng tỉnh: "Ngày mai tan làm tôi sẽ mua một chậu cây, lần này nhất định kiên trì tưới nước một lần một tuần!"

Đang nói, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.

Thẩm Lục Dương không nhúc nhích, dựa vào bàn làm việc của Tạ Nguy Hàm rồi quáy đầu: "Vào đi."

Cái đầu nhỏ thò vào từ cửa, Chiêm Tĩnh Diệu chui vào, khẽ chào Tạ Nguy Hàm: "Em chào thầy Tạ."

Tạ Nguy Hàm gật đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!