017. Tai nạn xe cộ. Tác giả: Không ÔEdit: SâmLúc cậu quay về văn phòng đã là tiết thứ ba, Thẩm Lục Dương khoanh đôi tay tím tái đã thu hút rất nhiều sự chú ý trong phòng.
Tông Úy Tình đi dạy nên không có ở đây, Thời Phàm cũng không, chỉ có Khương Noãn Vũ và hai giáo viên bộ môn khác của lớp bên cạnh.
Khương Noãn Vũ nhìn cậu một lượt, rồi nghi ngờ nhìn Tạ Nguy Hàm đằng sau cậu, thờ ơ hỏi: "Hai người đánh nhau đấy à?"
"Không sai." Thẩm Lục Dương nghiêm túc gật đầu: "Tôi bảo muốn cảm nhận sự chênh lệch về sức đánh đấm nên thầy Tạ đã thỏa mãn yêu cầu thô lỗ này của tôi."
Khương Noãn Vũ nheo mắt, biểu cảm hiện rõ vẻ – "Cậu lừa quỷ à".
Quả thực, với thể chất Alpha bình thường của Thẩm Lục Dương, nếu Tạ Nguy Hàm thật sự muốn ra tay thì chẳng cần phải đến gần cũng có hàng trăm phương pháp khiến cậu chết ngắc.
Thẩm Lục Dương lại lôi cái cớ thảm hại không đáng tin cậy mà dùng không bao giờ chán: "Nãy không cẩn thận ngã cầu thang đó, đau lắm."
Khương Noãn Vũ xùy một tiếng, cúi đầu tiếp tục chấm chữa bài.
Hiển nhiên cũng không tin.
Thẩm Lục Dương không để ý đến biểu cảm của cô, mặt dày dựa vào tình bạn trao đổi đồ ăn vặt của mình và Khương Noãn Vũ mà nói dối hai câu rồi xin người ta hai miếng băng cá nhân.
Khương Noãn Vũ trơ mắt nhìn Thẩm Lục Dương khờ khạo lấy băng cá nhân rồi chạy ngay ra chỗ Tạ Nguy Hàm cho anh.
Giống con Husky ngu ngốc cứ đến cọ cọ bên thủ lĩnh bầy sói.
Hoàn toàn không nhận thức được nguy hiểm, còn tưởng rằng đó chỉ là một con Husky xinh đẹp hơn mình mà thôi.
Ánh dương rực rỡ, lại ngốc nghếch trì độn.
Minh chứng hoàn hảo cho định luật "vô tri hưởng thái bình".
Mà con sói đầu đàn kia, vốn luôn quái dị xa cách lại bất thường giữ lại chú cún này.
Cũng không rõ nguyên nhân là gì.
Tóm lại đó không phải chuyện tốt.
"Hai băng cá nhân lần trước anh cho tôi, tôi thấy trong hộp của anh hết rồi." Thẩm Lục Dương đặt băng lên bàn Tạ Nguy Hàm "Cô Khương cho đó. Ôi, hình này mà dán lên thì thấy có gánh nặng sao ấy. Tôi thì cũng không phải không đẹp trai nhưng mà hình này cơ hơi đáng yêu quá không nhỉ…"
Tạ Nguy Hàm hơi ngước mắt, nhìn về phía Khương Noãn Vũ đang chăm chú nhìn qua đây. Ngay lúc bắt gặp ánh mắt anh, cô cảnh giác rời mắt đi.
Đây mới là phản ứng chân thật nhất của Alpha khi gặp phải anh.
Bản năng cơ bản nhất, tránh đi nguy hiểm.
Anh ngẩng đầu, khóe môi khẽ nhếch, dịu dàng nhìn người mang vẻ mặt rối rắm nghiêm túc đang chống tay lên bàn anh, không hề phòng bị mà đung đưa hai miếng băng cá nhân họa tiết hoạt hình trước mắt ——
Cậu rất đặc biệt, là độc nhất vô nhị.
"Cái này hợp với cậu hơn." Tạ Nguy Hàm chỉ vào miếng băng có hình mặt trời nhỏ, trên mặt trời còn có khuôn mặt cười rạng rỡ.
Thẩm Lục Dương cầm cái đó lên, dễ dàng quyết định: "Vậy cho anh cái này."
Miếng băng cá nhân còn lại trên bàn mang màu đỏ, có in biểu tượng chất độc kiểu hoạt hình.
Nhưng nó rất đáng yêu.
Buổi trưa, Thời Phàm quay về văn phòng.
Thẩm Lục Dương đang loay hoay chọn giữa "phở xào tôm" và "sủi cảo hấp" trên giao diện gọi đồ mang về thì bỗng có một bóng người cao gầy đến trước mặt cậu. Cậu chưa kịp ngẩng đầu thì một giọng nói trong trẻo quen thuộc đã vang lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!