016. Sao lúc nào cũng chảy máu thế này. Tác giả: Không ÔEdit: SâmThẩm Lục Dương vẫn còn do dự.
Thời Phàm đã cực kỳ tức giận, y định bỏ đi nhưng bị Đoạn Thần giữ lại: "Em giải thích rõ ràng rồi anh sẽ để em đi."
"Tôi không việc gì phải giải thích với người lạ." Thời Phàm hất tay hắn ra, nhưng một người là Alpha cấp cao, một người là Alpha bình thường, y vốn không thể thoát nổi: "Đoạn Thần!"
Thấy tình hình sắp có xu hướng trở nên bạo lực, Thẩm Lục Dương chỉ đành giả vờ mặt dày đi qua, hô lên: "Thầy Thời, trùng hợp quá!"
Hai người đang lôi kéo nhau đồng thời nhìn cậu.
Là đối tượng "mắt đi mày lại", Thẩm Lục Dương chịu rất nhiều áp lực. Cậu đứng đó nhìn hai người mấy giây, lại bịa bừa một câu như trước: "Cô Tông mới bảo đang tìm cậu đó, không biết cậu đi đâu mất rồi."
Thời Phàm nhân cơ hội thoát khỏi tay Đoạn Thần, lấy lại bình tĩnh rồi nở nụ cười gượng đi về phía cậu: "Được, tôi qua ngay đây."
Thẩm Lục Dương thở phào, cậu không nên xen vào chuyện đôi vợ chồng son nhà người ta, dù sao nhiệm vụ của cậu chỉ là "ngăn Thời Phàm và Tạ Nguy Hàm tiếp xúc, cứu vớt thế giới" chứ không bao gồm "chia rẽ vai chính công thụ".
Tục ngữ đã nói, thà phá hủy một tòa miếu chứ đừng phá hoại hạnh phúc hôn nhân một gia đình.
Gặp phải chuyện này nên Thẩm Lục Dương không còn tâm trạng đi dạo nữa, theo y quay về: "Đúng lúc tôi cũng định về văn phòng."
Đoạn Thần vẫn luôn nhìn chằm chặp Thẩm Lục Dương từ khi cậu xuất hiện, nheo mắt. Mãi đến lúc Thẩm Lục Dương nói câu này mới làm khó dễ.
"Thầy Thẩm phải không?"
Bước chân Thẩm Lục Dương khựng lại, quay đầu nhìn hắn, vô cùng nhiệt tình tự giới thiệu: "Đúng thế, Thẩm Lục Dương, Lục trong muôn màu muôn vẻ, Dương trong tỏa sáng rạng ngời."
Đoạn Thần đến gần, Thẩm Lục Dương mới cẩn thận nhìn kỹ.
Với tư cách là công chính, hắn xác thật rất đẹp trai.
Mặt mày lạnh nhạt, ngũ quan rất có chiều sâu, anh tuấn kiêu ngạo. Mà hắn hơi cau mày khiến gương mặt mất đi chút vẻ tuấn tú, lộ vài phần hung dữ.
Cao hơn Thẩm Lục Dương một chút, vai rộng chân dài, khí chất phi phàm.
Không hổ là nhân vật chính, Thẩm Lục Dương thầm vỗ tay trong lòng, trông hắn như một bức tranh vậy.
Có điều khi so sánh thì Tạ Nguy Hàm quả thực là nhân vật chính được chỉ định trong đồng nhân văn, thậm chí anh còn đẹp hơn cả tranh nữa.
"Hai người có quan hệ gì?" Đoạn Thần đi tới, đứng cách cậu khoảng một mét.
Thẩm Lục Dương không hề nghĩ ngợi: "Đồng nghiệp."
Còn là đồng nghiệp chẳng nói chuyện được mấy câu với nhau.
Thời Phàm nhìn sang, nói với Đoạn Thần: "Có chuyện gì nói riêng sau, anh đừng gây rối ở đây."
Đoạn Thần nhếch mép một cách mỉa mai: "Anh gây rối? Anh làm ảnh hưởng đến thời gian em ở riêng bên thầy Thẩm rồi hả?"
Thẩm Lục Dương: "…"
Cậu không thể không giải thích: "Chào thầy, chắc thầy có hiểu lầm rồi. Tôi với thầy Thời mới quen biết nhau chưa đầy hai tuần, và tôi là Alpha."
Đoạn Thần không thèm liếc nhìn cậu, vẫn chăm chăm nhìn Thời Phàm, vậy mà giọng điệu còn nghe mùi tủi thân: "Thời Phàm, ngay cả một câu thôi mà em cũng không muốn nói với anh ư?"
Thời Phàm mím môi thành đường thẳng, không động đậy.
Thẩm Lục Dương kẹp giữa hai người, đứng che trước mặt Thời Phàm, cũng không động đậy.
Đoạn Thần đợi một lúc, cuối cùng cũng nhìn Thẩm Lục Dương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!