015. Anh ta yêu cậu vô cùng. Tác giả: Không ÔEdit: SâmThẩm Lục Dương vô cùng khâm phục tài nấu nướng của Tạ Nguy Hàm.
Mặc dù nhìn qua thì thầy Tạ có vẻ như trên thông thiên văn dưới tường địa lý nhưng khi thật sự ăn thì vẫn không khỏi bất ngờ.
Ban đầu hai người đã hẹn nhau sẽ ra ngoài đi dạo sau bữa tối, nhưng mới vừa đến cửa, Thẩm Lục Dương nhận được cuộc gọi từ mẹ cậu.
"Cục cưng ơi, sao trễ vậy rồi mà chưa về nhà thế con?"
Thẩm Lục Dương liếc nhìn Tạ Nguy Hàm, đối phương khéo léo tránh đi.
"Con sang nhà đồng nghiệp ăn tối ạ, sao thế mẹ?"
Mẹ Thẩm hiển nhiên không tin nhưng không tiện nói toẹt ra, chỉ lo lắng mà khuyên nhủ: "Muộn quá rồi, con về nhà sớm nhé. Giờ mẹ đang ở nhà con, sao cả khóa cửa cũng thay đổi rồi hả con?"
Thẩm Lục Dương sửng sốt: "Mẹ đang trước cửa nhà con rồi ạ?"
Mẹ Thẩm còn tưởng cậu tức giận, vội bảo: "Mẹ nhớ con, nếu con không có thời gian…"
Thẩm Lục Dương đau lòng: "Mẹ à, mẹ đợi con chút nhé, con về ngay đây."
Mẹ Thẩm sợ con trai mình giận thật nên nghe được giọng điệu của cậu làm bà rất vui mừng: "Không phải vội đâu con, đi đường cẩn thận nhé."
Thẩm Lục Dương cúp máy, nói: "Thầy Tạ, mẹ tôi đến nhà nên tôi phải về mở cửa cho mẹ."
"Tôi đưa cậu về." Tạ Nguy Hàm đã thay quần áo xong xuôi, đang đứng ở cửa: "Trời tối rồi."
"Không cần đâu, tôi lái xe tới mà." Thẩm Lục Dương gãi đầu, áy náy nhìn anh: "Hẹn anh hôm nào khác lại ra ngoài cùng nhau nhé."
"Ừm, về đi." Tạ Nguy Hàm mở cửa giúp cậu: "Tôi tiễn cậu xuống dưới."
Lên xe, Thẩm Lục Dương vẫy tay chào anh.
Người đàn ông đứng dưới ánh đèn đường mờ ảo, sau lưng anh là màn đêm đen kịt, khí chất lười biếng độc đáo tự khiến anh trở thành một bức tranh phong cảnh.
Anh gật đầu, Thẩm Lục Dương nghe thấy chất giọng trầm ấm truyền vào tai mình.
"Hẹn mai gặp lại."
Trên đường về, Thẩm Lục Dương mới ngồi nghĩ lại xuyên suốt cả buổi gặp mặt hôm nay.
Quả thực là ——
Quá thất bại.
Ngoại trừ việc thầy Tạ nấu ăn ngon, nói chuyện trôi chảy dễ nghe thì chẳng có thu hoạch gì mới.
Thẩm Lục Dương bất cần tổng kết: "Thầy Tạ đúng là người tốt."
[ Dương Dương, cậu vui là được… ]
Nhìn phố phường vụt qua trước mắt, lòng Thẩm Lục Dương bỗng thấy trống rỗng, lẫm bẩm: "Thống Thống, có phải tôi quên chút gì không nhỉ, cứ thấy sao sao…"
[ Há phải chỉ một chút, Dương Dương của tôi ơi, ngay cả việc cậu dị ứng ớt cậu còn quên được cơ mà! Với lại thầy Tạ đoán được cậu biết anh ta mắc chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội rồi. Dương Dương à, cậu không chỉ có tấm lòng bất cẩn mà đường sống cũng rất bất hủ đấy. ]
Thẩm Lục Dương kinh hồn: "Tôi nói tôi dị ứng ớt hả?"
[ Thế thì không, cậu nói cậu thích ăn đồ cay. ]
Thẩm Lục Dương: "… Đệt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!