013. Hàm Hàm. Tác giả: Không ÔEdit: SâmVề trường, bốn học sinh lập tức bị phụ huynh bắt về, đình chỉ học một ngày để cảnh cáo.
Thẩm Lục Dương làm nhân vật chính trong "Hăng hái làm việc nghĩa", được lãnh đạo nhà trường nhất trí khen ngợi, còn bảo tuần sau sẽ tiến hành "Nghiêm túc phê bình" và "Chính thức khen ngợi".
Thẩm Lục Dương chỉ quan tâm đến tiền lương của mình, quanh quanh quẩn quẩn hỏi lãnh đạo mấy câu, mà câu trả lời từ đám cáo già toàn lấp lửng mập mờ.
Thẩm Lục Dương thở dài, xem ra là không đùa rồi.
Nhà giáo nhân dân cũng phải ăn cơm mà.
Cậu vừa đến cửa văn phòng tổ khoa học tự nhiên đã gặp Thời Phàm.
Thời Phàm cười dịu dàng: "Thầy Thẩm không bị thương chứ?"
Thẩm Lục Dương chào hỏi: "Không có, đều là học sinh cả. Thầy Thời mới dạy xong à?"
Thời Phàm: "Ừm, ra ngoài hít thở không khí."
Thời Phàm có diện mạo kiểu Trung Quốc điển hình, ngũ quan thư sinh anh tuấn*, dáng người cao gầy, khí chất sáng sủa, thoạt nhìn ôn hòa trầm ổn, vẻ ngoài không mang tính công kích.
*Gốc là Thanh tuyển []: cũng có nghĩa là "thanh tuấn", có 3 nghĩa cơ bản là: 1. thanh cao vượt trội, 2. trong sạch, sâu sắc, 3. tuấn tú, khôi ngô.
Hầu hết thời gian mọi người đều yên lặng soạn bài, thỉnh thoảng sẽ nói chuyện phiếm nhưng cũng không được nhiều.
Có thể do filter đồng nhân văn nên Thẩm Lục Dương cảm thấy y rất đáng thương.
Trông y thanh liêm tuấn tú, cơ thể lại gầy yếu, đáp ứng đủ tiêu chí dễ bị bắt nạt. Tuy rằng bản gốc không có đại b**n th**, nhưng hệ thống nói tra công rất quá đáng.
Thẩm Lục Dương thầm thở dài.
Thế giới này không thể đối xử tốt với người đẹp hơn chút được sao?
Thẩm Lục Dương đẩy cửa mời đối phương vào trước, Thời Phàm khẽ nói "Cảm ơn".
Đương lúc trong tiết nên văn phòng chỉ có giáo viên sinh học Khương Noãn Vũ và Tạ Nguy Hàm trong góc.
Thẩm Lục Dương chào hỏi Khương Noãn Vũ trước rồi mới đeo cặp chạy đến chỗ Tạ Nguy Hàm, tiếc nuối nói nhỏ: "Thầy Tạ, tôi mang cho anh một cốc sữa đậu nành nhưng nguội mất rồi."
Tạ Nguy Hàm bảo "Không sao", ngay sau đó ánh mắt rơi trên tay cậu, lông mày nhíu lại: "Bị thương?"
Thẩm Lục Dương cúi đầu, bấy giờ mới nhận ra phần xương đốt ngón gần bên tay phải bị rách một mảng da lớn. Cậu vội vã trở về nên không để ý đến, trên áo khoác thể thao cũng dính một ít đã bị nhòe, máu trên tay thì đông lại có màu đỏ sẫm, nhìn có chút đáng sợ.
"Chắc lúc chắn không để ý nên bị xước xát một tí, không đau." Thẩm Lục Dương không bận tâm lắm, nhớ đến lời Chu Vĩ Phong lại hỏi "Thầy Tạ, anh có biết gì về trường nghề bên cạnh không? Tôi thấy chủ nhiệm Chu tức lắm, bốn đứa Bành Tuấn có bị phạt nghiêm trọng không?"
Tạ Nguy Hàm gõ nhẹ mặt bàn, Thẩm Lục Dương nháy mắt đã hiểu.
Cậu ăn ý kéo một cái ghế ngồi cạnh anh, mong chờ lắng nghe truyền thuyết học đường.
Nhưng Tạ Nguy Hàm không nói gì, rủ mắt lấy một lọ povidone và một gói tăm bông trong ngăn kéo.
Thẩm Lục Dương ngây ngẩn, lúc sau mới nhận ra anh muốn xử lý miệng vết thương giúp mình bèn đặt tay bên cạnh Tạ Nguy Hàm.
Một vết thương nho nhỏ được coi trọng như vậy, đàn ông đàn ang là Thẩm Lục Dương đây rất ngượng ngùng: "Không cần cẩn thận như vậy đâu, nó không đau chút nào hết."
Tạ Nguy Hàm nhẹ tay, thấp giọng bảo: "Giáo viên trường nghề bên cạnh quản lý lỏng lẻo, vấn đề an ninh tương đối nhiều."
Thẩm Lục Dương gật đầu. Hồi cậu đi học, trường nghề bên cạnh cũng là phản diện kinh điển trong miệng của giáo viên.
Thật ra đây là một định kiến, chỉ vì một số trường nhất định mà nghĩ tất cả những trường tương tự khác đều như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!